|
Người mù: Tôi đã lộng ngôn gì đâu ạ ?
Người phản đối: Anh đã kể lại một câu chuyện không có thật và gọi một tên phá rối là Con Thiên Chúa !
Ký giả: Thưa anh, anh là ai ?
Pha-ri-sêu: Có lẽ anh không cần biết tên tôi. Tôi là một trong những người Pha-ri-sêu. Tôi biết rằng các anh không có cảm tình với chúng tôi, nhưng chúng tôi là những người nguyện trọn đời mình phụng sự Gia-vê Thiên Chúa hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức lực và trung thành tuyệt đối với lề luật mà người đã trao ban qua Mô-sê.
Ký giả: Thưa không, tôi không có định kiến gì đâu và rất hân hạnh nữa là khác. Xin mời Thầy lên đây để giúp tôi hiểu thêm vấn đề.
Pha-ri-sêu: Vâng, nếu anh không mời thì tôi cũng xin phép lên để lau gương mặt của Gia-vê đã bị tên khốn nạn này bôi nhọ. ( Nói với người mù ): Này anh kia, anh bảo rằng anh bị mù từ lúc mới sinh và anh vừa thấy lại, có đúng thế không ?
Người mù: Dạ thưa đúng như vậy.
Pha-ri-sêu: Người chữa cho anh đã làm gì ?
Người mù: Ông ấy đã bôi một cái gì lên mắt tôi, bảo tôi đi rửa ở si-lô-am, tôi đã đi rửa và tôi đã nhìn thấy.
Pha-ri-sêu: Ông ấy là ai ?
Người mù: Tôi không thấy được, chỉ nghe người ta bảo ông ấy là Giê-su.
Pha-ri-sêu: Vô lý, hoàn toàn vô lý ! Có bao giờ ai nghe một người mù đi rửa mắt mà thấy lại chưa ?
Người mù: Tôi không biết nữa. Nhưng trước kia tôi mù, bây giờ tôi thấy được.
Pha-ri-sêu: Thế thì anh cho Giê-su là người như thế nào ?
Người mù: Chắc ông ấy là một người của Thiên Chúa. Vì chỉ có Gia-vê Thiên Chúa mới có quyền lực như thế.
Pha-ri-sêu: Anh có biết anh đang nói gì đó không ? anh có nhớ hôm nay là ngày gì không ?
Người mù: Dạ thưa là ngày Hưu lễ.
Pha-ri-sêu: Hôm nay là ngày hưu lễ. Và nếu quả thật anh được chữa trong ngày hôm nay thì tên Giê-su ấy đã vi phạm ngày Sa-bát: một tội mà chính Gia-vê đã ra lệnh ném đá. Sách Dân Số, chương 15 câu 35. Một người phản nghịch với lề luật như thế không thể nào xuất phát từ Gia-vê Thiên Chúa. Thế thì anh câm miệng lại và đừng kể lể những chuyện nhảm nhí như thế nữa, anh nghe rõ chưa ?
Người mù: Thưa thầy Pha-ri-sêu, tôi nghe rõ. Nhưng người đó đã làm cho tôi thấy ánh sáng của một ngày Hưu lễ thì tôi phải nói làm sao ?
Pha-ri-sêu: Anh thật là ... ( Nói với ký giả ) Tôi không thể nào tranh luận với tên ngu ngốc và ngoan cố này. Nhờ anh cho mời cha mẹ nó đến.
Ký giả: ( Nói với cộng đoàn ) Bây giờ cần có hai người làm cha mẹ người mù. ( Nói với một người ) xin mời anh làm cha người mù vậy nhé, anh chọn giúp cho một người làm mẹ luôn ... xin mời cả hai lên đây... Thưa thầy Pha-ri-sêu, thầy có thể tiếp tục.
Pha-ri-sêu: Ông bà vui lòng cho biết cậu này có phải con ông bà không ?
Cha Mẹ: Thưa phải ạ !
Pha-ri-sêu: Lúc ông bà sinh cậu ấy ra, mắt cậu ấy có bình thường không ?
Mẹ: Thưa không thầy ạ. Đó là một bất hạnh mà tôi không bao giờ quên. Tôi đã khóc suốt một tuần khi biết rằng con tôi không thấy gì cả.
Pha-ri-sêu: Nhưng hôm nay thì nó thấy rõ ràng chứ ?
Mẹ: Vâng, đó là điều làm chúng tôi ngạc nhiên. Trưa nay nó về, nó nhìn tôi thật lâu, rồi khoan thai bước tới sờ lên mặt tôi và gọi: ”Mẹ, con nhìn thấy mẹ rồi”.
Pha-ri-sêu: Làm sao nó thấy lại được ? Mong ông bà nói đúng sự thật. Vì ai làm chứng dối sẽ bị trục xuất khỏi hội đường, ông bà biết đấy ! Sách Xuất Hành, chương 20, câu 16.
Mẹ: Ông trả lời đi.
Cha: Nó nói với bà trước mà.
Mẹ: Tôi là người nữ, không có quyền làm chứng mà. Ông trả lời đi.
Cha: Trả lời làm sao bây giờ. Giê-su là một ân nhân, nhưng đề cập đến là bị trục xuất, bà muốn tôi bị trục xuất à !.
Pha-ri-sêu: Ông bà trả lời ngay cho !
Cha: Dạ... chúng tôi biết: quả nó là con chúng tôi, và sinh ra đã mù. Còn làm sao nó thấy được thì chúng tôi không biết. Hay có ai mở mắt cho nó thì chúng tôi cũng không biết. Xin ông hỏi nó, nó khôn lớn rồi, nó sẽ nói về mình.
Pha-ri-sêu: Ông có biết một người tên là Giê-su đến Giê-ru-sa-lem hành lễ không ?
Cha: Tôi có biết nhiều người tên là Giê-su, nhưng không biết thầy nói về người nào ?
Pha-ri-sêu: Tên Giê-su mà con ông bảo rằng đã làm cho nó trông thấy đấy.
Cha: Tôi không biết người đó.
Pha-ri-sêu: ( Nói với người mù ): Trước mặt Thiên Chúa anh hãy nói thật. Làm sao anh thấy được ? không phải là Giê-su đấy nhé, vì chúng ta biết tên ấy là một tên tội lỗi.
Người mù: Ông ấy là một người tội lỗi hay không thì tôi không biết: điều tôi biết là trước đây tôi mù, bây giờ tôi thấy.
Pha-ri-sêu: Thế thì hắn đã làm gì cho anh ? Hắn mở mắt anh ra làm sao ?
Người mù: Thì tôi đã nói với thầy rồi, sao thầy không nghe ? Thầy lại muốn nghe một lần nữa. Hay là thầy cũng muốn làm Môn Đệ của ông ấy ?
Pha-ri-sêu: Khốn nạn, mày là Môn Đệ của nó thì có. chúng ta là Môn Đệ của Mô-sê, còn tên đó, chúng ta không biết nó ở đâu ra.
Người mù: Đó cũng là điều lạ, các thầy thông hiểu lề luật mà không biết ông ấy từ đâu ra. Thế mà ông ấy đã mở mắt cho tôi. Thiên Chúa chỉ nhận lời những kẻ đẹp lòng Ngài chứ không nhận lời kẻ tội lỗi. Thầy nói: không đời nào nghe ai mở mắt người mù từ thủa mới sinh, nếu ông ấy không từ Thiên Chúa mà đến thì đã chẳng làm được việc gì.
Pha-ri-sêu: Im ngay, đồ chúc dữ ! Mày sinh trong đống tội mà đòi làm thầy của chúng ta à ? Nhân danh Gia-vê Thiên Chúa, ta trục xuất ngươi ra khỏi hội đường ! đi cho khuất mắt !
Cha: Con ! con hãy nói lại đi... con có biết tương lai con như thế nào nếu không thuộc về cộng đoàn không ?
Mẹ: Mẹ van con ...
Người mù: Con xin cha mẹ tha thứ cho con. Đức Giê-su đã mở mắt cho con, con không thể nào chối bỏ Ngài... con không thể...
Pha-ri-sêu: Đi ngay cho !
Người mù: Vâng, tôi đi đây. Nhưng dù ông có đuổi tôi đi khắp cùng trái đất, thì đối với tôi Đức Giê-su vẫn là Con Thiên Chúa và Ngài là ánh sáng của đời tôi.
Pha-ri-sêu: Thưa anh ký giả, xin lỗi anh vì đã xen vào buổi làm việc của anh. Nhưng anh đến đây để tìm chân lý, và tôi không muốn anh bị lường gạt bởi những tên ngu si và không hiểu lề luật... xin chào anh... |
|