|
RAO GIẢNG ĐỨC KI-TÔ ( TRỞ VỀ )
Chúng tôi rao giảng Đức Ki-tô chịu đóng đinh Thập giá, Điều mà người theo Do Thái giáo thấy bực mình, Điều mà người ngoài tôn giáo cho là dại dột. Ký giả: Vâng, thưa các bạn, cũng lại tôi, người ký giả đã đến gặp các bạn cách đây một thời gian. Lúc từ giã các bạn tôi có nói rằng kể từ đó sẽ có một người cùng với các bạn tuyên xưng và loan báo Tình Yêu Thiên Chúa cho mọi người... Tôi đã cố gắng thi hành điều đó và, trong mọi trường hợp có thể, tôi đã noi gương Phao-lô để “rao giảng một Đức Ki-tô chịu đóng đinh trên thập giá.”
Thế nhưng tôi đã thất bại khi rao giảng về Thập Giá Chúa. Vì thế hôm nay tôi lại đến với các bạn để nhờ các bạn cho tôi hiểu vì sao Tin Mừng chúng ta loan báo vẫn bị trở ngại...
Không biết các bạn đã thành công hay thất bại... Nhưng dù sao thì những lời chia sẻ của các bạn cũng sẽ giúp tôi trả lời câu hỏi làm tôi ray rứt: Tôi phải làm gì nữa để mọi người đón nhận Chúa ? Thầy Chí Thánh chúng ta phải chịu đóng đinh bao lâu nữa để mọi người tin yêu Ngài ?
Xin mời các bạn góp ý cho tôi... ( Im lặng )
Xin lỗi các bạn, tôi thật vụng về. Hỏi chung chung như thế thì khó ai mà lên tiếng. Thôi tôi xin làm việc như lần trước: nghĩa là mời một số người đặt mình vào nhân vật Kinh Thánh để kể lại cuộc tử nạn của Ngài và trong quá trình trao đổi nếu các bạn thấy cần nhập cuộc lúc nào thì tùy ý...
Tôi xin mời anh bạn đã sống vai Gio-an hôm nọ, vì Gio-an là người đã theo Chúa suốt hành trình thương khó... Anh nào nhỉ ?
Gio-an: Tôi.
Ký giả: Vâng, xin mời anh lên đây... Xin anh cho biết ý kiến của anh với tư cách là Gio-an.
Gio-an: Thật ra thì anh muốn trao đổi vấn đề gì ?
Ký giả: Đấy, thì tôi đã nói. Tôi muốn biết phải nói về Thập Giá của Chúa như thế nào để khỏi gặp thất bại.
Gio-an: Xin lỗi anh nhé, anh đã nói những gì về Thập Giá ?
Ký giả: Thì còn gì nữa. Tôi đã kể lại cuộc Khổ Nạn của Ngài từ buổi Tiệc Ly cho đến lúc Ngài trút hơi thở cuối cùng trên núi Sọ, cũng như các anh đã thuật lại trong bốn cuốn Phúc-Am.
Gio-an: Xin anh nói rõ hơn.
Ký giả: Thì anh đã thuộc nằm lòng các biến cố ấy rồi.
Gio-an: Như anh đã có lần nói: có một khoảng cách gần 20 thế kỷ giữa các anh và chúng tôi... Thế nên lối diễn đạt của anh chắc hẳn phải có những cái khác so với chúng tôi: Anh hãy nói những sự kiện anh đã thuật lại...
Ký giả: Tôi đã kể lại đêm cô đơn của Ngài ở Ghết-sê-ma-ni, ở đó Ngài đã bị bắt như một tên phạm pháp, bị lôi đi từ tòa án này đến tòa án nọ, bị đánh đập, bị la ó phỉ nhổ, bị vác Thập Giá, bị đóng đinh trên núi Sọ, hấp hối ba giờ rồi chết.
Gio-an: Chỉ có thế thôi sao ?
Ký giả: Cố nhiên tôi phải dẫn giải cho người thời đại tôi biết cái nhục nhã của Thập Giá, một loại chết bêu thây dành cho những tên trộm cướp ghê tởm nhất. Tôi cho họ thấy cái chua chát của một người bị người ta đem ra làm trò cười bằng cách cho đóng vai vua, với một vương miện bằng gai, một vương trượng bằng sậy, rồi đi quanh mà trêu chọc bằng những lời khả ố. Họ khạc nhổ lên mặt, họ tát tai... và Ngài thì im lặng gục mặt.
Gio-an: Anh đã kể như thế và không ai cảm thấy yêu Ngài. Đúng không ?
Ký giả: Đúng như vậy anh ạ !
Gio-an: Nhưng anh có nói gì về Tình Yêu đâu. Anh nào có nói cho họ biết rằng vì yêu thương mà Ngài đã tự nguyện lên Giê-ru-sa-lem lãnh nhận Thập Giá, vì yêu thương mà Đấng Chăn Chiên lành đã hy sinh mạng sống vì con chiên mình. Và không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người chết thay cho người mình yêu...
Ký giả: Tôi nghĩ rằng cái chết của Ngài, tự nó, đã nói lên điều ấy rồi.
Gio-an: Không anh ạ ! Tôi biết những người thời chúng tôi đã chịu những cực hình như Ngài, và có thể hơn Ngài. Tôi chắc sau này cũng có những vĩ nhân bị hành hạ, bị nhục nhã như thế. Có thể anh đã cho một số người nghĩ rằng Thầy Giê-su là một vĩ nhân.
Ký giả: Thì Ngài chẳng là một vĩ nhân là gì ?
Gio-an: Không anh ạ ! Đức Ki-tô không phải là một vĩ nhân, Ngài chính là Tình Yêu của Thiên Chúa đã trở thành xác phàm... và đó là điều mà chúng ta mong muồn rao truyền.
Ký giả: Thế anh nghĩ rằng nếu chúng ta nói về những lời tuyên bố của Ngài thì người ta sẽ đón nhận được tình yêu ?
Gio-an: Vâng ! Vì như thế thì cái chết của Ngài mới liên hệ đến từng người.
Ký giả: Tôi không đồng ý với anh. Tôi không nhấn mạnh, nhưng ai lại không biết điều sơ đẳng này là Chúa Giê-su đã chết cho mọi người ?
Gio-an: Vấn đề không phải là chấp nhận Chúa đã chết cho mọi người. Điều đó rất dễ, bởi lẽ mỗi người sẽ tự nhủ rằng Chúa đã chết cho những người khác và mình cũng dự một phần dư thừa nào đó. Vấn đề là chấp nhận Thiên Chúa chết cho riêng mình mà thôi, mỗi người một.
Ký giả: Nhưng dù sao thì mỗi người cũng là một hạt cát trong sa mạc.
Gio-an: Ngài đã không chết cho sa mạc nhân loại, Ngài đã chết cho chính tôi, cho Gio-an này.
Ký giả: Hình như anh đang bi đát hóa vấn đề.
Gio-an: Không đâu anh ! Tôi ý thức điều đó rõ ràng dưới chân Thập Giá. Khi Ngài trao phó tôi cho Mẹ Ngài: “Đây là con Mẹ”. Ngài đã chết thay tôi, Gio-an, để tôi có thể làm con của Mẹ Ngài. Tôi thấy rõ ràng Thập Giá đó, những mũi đinh đó, lưỡi đòng đó dành cho tôi và Ngài đã lãnh hết.
Ký giả: Nhưng vì sao ?
Gio-an: Vì sao à ? Vì tôi là một người cuồng nộ đã muốn lấy lửa trời mà thiêu hủy cả Sa-ma-ri; vì tôi là người kiêu ngạo đi theo Ngài để mong ngồi bên tả bên hữu Ngài, nghĩa là ngồi trên đầu trên cổ người khác; bởi vì tôi đã hững hờ ngủ thiếp đi trong những giây phút cô đơn nhất của Ngài.
Phê-rô: ( Đi lên ) Và Ngài cũng chết cho chính tôi nữa, bởi vì tôi đã kém lòng tin khi bước đi trên mặt nước đến với Ngài. Bởi vì tôi đã đứng về phe Xa-tan cản bước Ngài về Giê-ru-sa-lem, bởi vì tôi đã chối bỏ Ngài trong đêm Ngài bị mọi người ruồng bỏ.
Ký giả: Xin lỗi các anh; tôi không còn hiểu gì cả. Anh nói về chuyện gì đó ? Anh là ai ?
Phê-rô: Tôi là Phê-rô, người đã đóng đinh Ngài vào Thập Giá
Ký giả: Anh nói chuyện gì lạ vậy anh Phê-rô ? Hình như anh không được bình tĩnh.
Phê-rô: Không đâu anh ký giả. Sự thật là như thế. Lúc nãy anh đã kể lại những đau đớn của Chúa Giê-su và Gio-an đã bảo rằng nhiều người khác đã chịu đau đớn hơn Ngài... Đúng vậy anh ạ, những cực hình thể chất của Ngài chỉ là bọt nước cho biết có sóng ngầm. Thập Giá thực sự của Ngài là ở chỗ khác.
Ký giả: Còn ở chỗ nào nữa ?
Phê-rô: Thập Giá của Ngài chính là sự vênh váo của tôi, một Tông Đồ mà Ngài đã đặt cho cái tên là Đá Tảng. Tôi là một Tông Đồ được Ngài cho thấy giây phút Ngài biến hình ở Ta-bo. Tôi là người mà trong giờ phút yên ổn thì tuyên xưng Ngài là Con Thiên Chúa Hằng Sống, người đã hứa sống chết với Ngài đến cùng trong buổi Tiệc Vượt Qua, để rồi đêm hôm đó, khi khó khăn xuất hiện, tôi lại chối phắt Ngài. Thập Giá của Ngài chính là sự phản bội của những người Ngài đã chọn. Tôi đã nói lên sự thật: chính tôi là kẻ đã đóng đinh Ngài.
Gio-an: Và cả tôi nữa, tôi cũng đóng đinh Ngài, vì tôi là người Môn Đệ Ngài yêu thương đặc biệt. Thập Giá Ngài chính là sự im lặng của những người Ngài yêu thương nhất.
Ký giả: Thưa các anh ! Tôi không thể tin được, các anh đã tự hạ quá mức. Gio-an là một vị Thánh lớn và Phê-rô là nền tảng của Giáo Hội cơ mà. |
|