Ký giả: Xin ông bình tĩnh... ( im lặng một lúc )
Phi-la-tô: ( Bình tĩnh trở lại ) Tôi xin lỗi chị nếu tôi quá lời.
Thanh nữ: Có lẽ ông nói đúng. Có lẽ người Ki-tô hữu chúng tôi dễ dàng thấy lỗi người ngoài trong cuộc Thương Khó của Đức Ki-tô mà quên rằng chính mình có phần lớn trách nhiệm. Tôi sẽ suy nghĩ lại... Nhưng ít ra chúng tôi không sợ sự thật, dù sự thật đó có xót xa... Tôi không hề trách ông vì những lời nói vừa qua...
Ký giả: Xin cám ơn sự nhập cuộc của chị. ( Thanh nữ về )
Phi-la-tô: Tôi cũng xin lỗi anh vì tỏ ra bực tức... nhưng khi tôi nói những điều đó thì đầu óc tôi nghĩ đến Giu-đa, tên Môn Đệ phản bội đã đặt tôi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế.
Ký giả: Ơ kìa, lúc nãy ông lên đây dường như để minh oan cho hai Tông Đồ, và bây giờ ông bỗng kết tội một Tông Đồ khác.
Phi-la-tô: Tôi là một người Rô-ma, tôi tôn trọng sự thật khách quan. Tôi không thể làm mọi việc theo ý mình, nhưng đối với người vô tội thì tôi phải gọi là vô tội và đối với một tên phản bội thì tôi chỉ có thể gọi là phản bội, thế thôi.
Gio-an: Ông nên thông cảm Giu-đa. Có thể Giu-đa không nghĩ rằng mình phản bội.
Phê-rô: Đúng như vậy. Trong bữa Tiệc Ly, Thầy bảo: “Một trong anh em sẽ nộp Thầy, cho các lời tiên tri được ứng nghiệm”. Nếu lúc ấy Thầy chỉ định Gio-an hay tôi thì hẳn chúng tôi cũng đi nộp.
Phi-la-tô: Anh ký giả, với đà này thì tôi lại phải rửa tay một lần nữa. Tôi đã để cho họ giết một người vô tội, tôi không muốn lại ở vào vị thế phải xóa án một kẻ có tội. Thôi, tôi về đây.
Ký giả: Xin cám ơn ông... ( Với Gio-an và Phê-rô ) Làm sao hai anh có thể nói như thế được. Chính hai anh đã có mặt tại Ghết-sê-ma-ni khi binh lính mang gươm giáo đến bắt Đức Giê-su dưới sự hướng dẫn của Giu-đa.
Gio-an: Chúng tôi không nói rằng Giu-đa không nộp Thầy, chúng tôi nói rằng Giu-đa không chủ tâm nộp Thầy để cho người ta hành hạ.
Phê-rô: Có thể Giu-đa nghĩ rằng Thầy sẽ chứng tỏ quyền năng bằng cách vô hiệu hóa mọi lực lượng.
Giu-đa: Cám ơn các anh cố biện hộ cho tôi, nhưng sự thật không phải thế.
Nhiều tiếng nói: Ai đó ? Ai đó ? Thì Giu-đa Ít-ca-ri-ốt chứ ai. Giu-đa, ngồi xuống ! Đủ rồi ! Im đi !
Giu-đa: Sao lại im đi ? Các bạn nhớ tôi là một Tông Đồ, nghĩa là nơi nào có liên hệ với Giê-su thì nơi đó tôi có quyền có mặt và có quyền lên tiếng.
Tiếng nói: Anh mà Tông Đồ gì ! Không biết xấu hổ...
Ký giả: Xin các anh chị trật tự để cho Giu-đa phát biểu. Xin mời anh. Anh nói sự thật không phải thế. Vậy sự thật như thế nào ?
Giu-đa: Sự thật là tôi chủ tâm nộp Giê-su cho người ta bắt.
Gio-an: Anh Giu-đa, thế ra anh cố tình phản bội Thầy sao ?
Giu-đa: Không, nộp Giê-su thì tôi có nộp, nhưng phản bội thì không.
Phê-rô: Thế anh gọi hành động đó là hành động gì ?
Giu-đa: Hành động của một người trung thành với chính mình.
Ký giả: Xin anh nói rõ hơn.
Giu-đa: Tôi đã bị Giê-su đánh lừa. Bằng cách này hay cách khác Giê-su làm cho mọi người hiểu rằng mình sẽ là Đấng Giải Phóng Ít-ra-en, nhưng rốt cuộc thì Giê-su chẳng là gì cả và đất nước vẫn ở trong tình trạng bị đô hộ. Giê-su đã phản bội.
Gio-an: ( với Phêrô ) Kìa, Thầy Giê-su đã phản bội Giu-đa !
Giu-đa: Không phải phản bội một mình tôi, mà phản bội tất cả chúng ta. Các anh cũng đến với Giê-su vì tin Giê-su sẽ làm vua. Gio-an, anh đã từng đến xin làm một quan cận thần. Phê-rô, anh đã từng mơ ước Giê-su nhường ngôi vua cho anh, có đúng không ? Các anh có đủ can đảm để nói sự thật đó trước mặt mọi người không ?
Phê-rô: Điều đó đâu cần gì phải can đảm ? Quả thật đầu tiên chúng tôi mong Thầy khôi phục vương quyền cho Ít-ra-en, nhưng càng theo Ngài, chúng tôi càng thấy rằng vương quốc của Ngài không giới hạn ở Ít-ra-en mà là toàn thể địa cầu.
Gio-an: Và Tình Yêu của Ngài không chỉ là tình yêu tổ quốc đồng bào mà bao gồm toàn thể nhân loại.
Phê-rô: Chúng tôi đã được hoán cải.
Giu-đa: Các anh chỉ là những người tiền hậu bất nhất, thay đổi lập trường như trở bàn tay. Chỉ có tôi là trung thành với chính mình và can đảm nhìn nhận rằng mình đã mất mát.
Gio-an: Nhưng bù lại thì anh cũng đã lãnh nhận.
Giu-đa: Tôi lãnh nhận được gì ?
Phê-rô: Làm sao kể hết. Tình bằng hữu giữa chúng ta chẳng hạn.
Giu-đa: Tình bằng hữu nào ? Anh có một người em là Anrê. Anh có một người anh là Gia-cô-bê. Na-tha-na-en có một người bạn là Phi-líp và cả 11 người các anh là người miền Bắc ở Ga-li-lê. Các anh đến Giê-ru-sa-lem với hai bàn tay trắng và cần có một người nuôi sống cả nhóm. Vì tôi là một người miền Nam ở Kêriốt nên Giê-su đã gọi tôi làm thủ quỹ để đem cả tài sản mình cung phụng các anh. Không có tình bằng hữu nào cả, chỉ có những người bóc lột và một người bị bóc lột... Tôi đã bị đánh lừa từ ngày đầu tiên.
Phê-rô: Anh đừng bất công như thế. Anh biết rõ rằng Thầy đã thức trắng đêm cầu nguyện trước khi chọn 12 chúng ta: Ngài chọn chúng ta không phải vì Ngài cần lấy gì của ta mà chỉ vì muốn chúng ta ở cùng chỗ với Ngài cho đến muôn đời.
Giu-đa: Cùng chỗ à ? Trên Thập Giá như một tên trộm chớ gì ? Xin lỗi, tôi không mơ một chỗ như thế. Ai cũng phải chết một lần nên tôi có thể tự chọn cho mình một cái chết êm thắm hơn, và tôi đã làm rồi.
Gio-an: Tôi không tin rằng anh nói thật lòng ! Chắc chắn anh đã hiểu ít nhiều về tình yêu Ngài thể hiện trên Thập Giá.
Giu-đa: Tôi sợ gì mà không nói thật. Thập Giá chứng tỏ rằng tôi có lý. Tất cả những gì Giê-su cố tình tạo ra cho người ta nghĩ về mình đều là láo toét. Giê-su không phải là Đấng Giải Phóng, Đấng quyền năng mà Kinh Thánh nói đến.
Phê-rô: Nếu vậy thì tại sao anh hối hận đến độ thét lên: “Tôi đã nộp máu người vô tội ?”
Giu-đa: Các anh có vẻ cho tôi là một người không có lương tri, một con người khát máu. Tôi bị lợi dụng và có căm phẫn thật. Nhưng tôi không bao giờ muốn giết Giê-su. Tôi chỉ muốn họ giam Giê-su lại, để cho Giê-su không lợi dụng người khác...
Gio-an: Chỉ có anh tự thấy bị lợi dụng, chứ Ngài có bao giờ lợi dụng ai đâu !
Giu-đa: Không lợi dụng à ? Thế khi chàng thanh niên khá giả đến hỏi điều kiện để theo Gia-vê thì Giê-su nói gì, anh quên rồi à ? “Hãy bán tất cả và theo Ta.”
Gio-an: Ngài nói: “Hãy bán tất cả, phân phát cho người nghèo, rồi theo Ta”. Ngài có bao giờ muốn giữ lại cái gì cho mình đâu ?
Giu-đa: Tôi không cần biết Giê-su muốn gì. Tôi chỉ cần biết tôi muốn gì. Tôi chỉ muốn giam Giê-su, nhưng người ta đã đem giết. Tôi không phải là kẻ giết người, thế mà muôn thế hệ về sau sẽ xem tôi như một tên đồ tể... Với Giê-su, tôi chỉ thấy toàn là lường gạt và mất mát, cả tinh thần lẫn vật chất.
Phê-rô: Anh chỉ để ý những mất mát tạm thời mà không thấy những hồng ân vô giá.
Giu-đa: Các anh thấy những hồng ân nào ?
Gio-an: Tình yêu.
Phê-rô: Ơn tha thứ.
Gio-an: Và sự sống.
Phê-rô: Và hạnh phúc.
Giu-đa: Tôi không cần những thứ đó. Hạnh phúc của tôi phải là một cái gì mọi người công nhận. Tôi cần một thế giá, một chỗ đứng trong xã hội, một sự thoải mái trong cuộc sống... và tôi đã thất vọng !
Phê-rô: Anh đã thất vọng vì anh chỉ nhìn thấy chính mình. Phải chi anh trông cậy vào Ngài.
Giu-đa: Trông cậy vào Ngài ! Anh không nhớ rằng Giê-su đã chúc dữ tôi: “Khốn cho kẻ nộp con Người, thà nó chẳng sinh ra thì hơn”.
Gio-an: Ngài nào có chúc dữ anh. Ngài chỉ âu sầu vì anh tuyệt vọng mặc dù anh đã sống cạnh Ngài ba năm. Vâng, sinh ra làm chi để chết khát vì tuyệt vọng ngay bên nguồn mạch của hy vọng.
Giu-đa: Các anh chỉ tìm cách nguyền rủa tôi.
Phê-rô: Không ! Gio-an chỉ thao thức một điều là anh quay lại với Ngài để được Ngài tha thứ.
Giu-đa: Tại sao phải tha thứ cho tôi ? Tôi không có tội, tôi chỉ là nạn nhân.
Phê-rô: Vâng, anh là một nạn nhân của chính mình, vì anh không đón nhận Ngài.
Giu-đa: Thế thì ba năm bỏ đi của tôi, của cải của tôi là gì ? Nếu tôi không đón nhận thì đã không bị lường gạt.
Gio-an: Anh đã tìm sự sống cho anh và anh đã đánh mất mạng sống mình.
Phê-rô: Anh hãy quên bản thân anh đi, hãy trở về với Ngài và lắng nghe Lời-Hằng-Sống.
Giu-đa: Tôi không muốn trở về, và cũng không thể trở về, tôi đã nộp Giê-su, anh nhớ cho !
Phê-rô: Tôi cũng đã chối bỏ Ngài, và Ngài đã tha thứ.
Gio-an: Cái đau đớn của Ngài không phải vì ta chối bỏ tình yêu của Ngài, nhưng mà vì ta không cho Ngài một cơ hội để tha thứ.
Giu-đa: Tôi không tin. Anh là người được Giê-su ưu đãi, anh không đủ sáng suốt.
Gio-an: Không, mọi người đều thấy như tôi. Anh có muốn nghe chứng tích của một người ngoài không ?
Giu-đa: Ai ?
Gio-an: Bất cứ ai đã thực sự gặp Ngài, dù chỉ một lần thôi. Người đàn bà ngoại tình chẳng hạn.
Phê-rô: ( Với ký giả ) Anh ký giả, anh vui lòng cho mời người đàn bà ngoại tình.
Ký giả: Xin mời người phụ nữ đã kể câu chuyện mình hôm trước... Hình như là chị phải không ? Xin mời chị.
Người nữ: Không, tôi không lên đâu.
Người anh: H..., Lên đi.
Người nữ: Không, anh nói em chỉ có mặt thôi, và đến lúc nào nếu không muốn lên thì tùy. Bây giờ em vẫn không muốn lên.