|
Người anh: Nhưng anh nghĩ không có một lý do nào để em làm trở ngại cho buổi chia sẻ của tất cả mọi người.
Người nữ: Có chứ ! Nếu đây là một vở kịch thì em bằng lòng giữ bất cứ vai nào. Nhưng đây là một buổi chia sẻ và mọi người phải sống với tâm tình thật của mình. Thế tại sao lại chọn những người không ăn nhập gì với thực tại chúng ta ? Em không thể ngoại tình vì em chưa lập gia đình. Anh A... không thể là Phi-la-tô vì không phải là người thờ ơ đối với Chúa. Anh B... không thể là Giu-đa vì không bao giờ anh ấy phản bội. Mọi người ở đây đều biết điều đó. Làm như thế thì tránh sao khỏi giả tạo.
Người anh: Có giả tạo gì đâu ? Trong tình yêu giữa Thiên Chúa và chúng ta, ai là kẻ trung thành, ai là kẻ thường xuyên chối bỏ để tìm một loại tình yêu khác ? Anh và em đều giống người đàn bà ngoại tình...
Trước những thống khổ ta gặp hôm nay, trước những Đức Ki-tô bị xử án hằng ngày, chúng ta bênh vực người cô thế hay chúng ta a dua để cho bất công tiếp tục ? Tất cả chúng ta ít nhiều đều là Phi-la-tô...
Khi đi theo Đức Ki-tô, phải chăng lúc nào ta cũng nghĩ đến quyền lợi của Ngài mà không bao giờ nghĩ đến quyền lợi chính mình ? Em và anh mỗi một chúng ta đều âm thầm cưu mang một Giu-đa. Thế thì vì sao không một lần thực sự cáo mình cùng Chúa và anh chị em về con người thật của mình để mong Người tha thứ và canh giữ ?
Người nữ: Đó chỉ là một lý do, lý do chính như thế này: Từ lần trước đến giờ đi đâu em cũng bị mang tiếng là H... ngoại tình. Một lần đi chợ có hai chị nói to lên làm bao nhiêu người nhìn em với cái nhìn làm em nhục nhã quá. Xin miễn cho em cái nhục nhã đó. Em chịu không nổi nữa.
Ngưới anh: Khi em sống vai người đàn bà ngoại tình, em mong gì ? Em mong đem Chúa đến cho anh chị em hay mong đem về cho mình một sự thoải mái ? Em hãy noi gương Đúc Mẹ. Đức Mẹ đã đem Chúa đến cho chúng ta bằng đau đớn tủi nhục.
Em nói rằng người ta bảo em ngoại tình. Nhưng mẹ của em, anh chị của em, bạn bè của em, có ai nghi ngờ như thế không ? Còn Đức Mẹ ? Mẹ đã phải ở vào tình trạng mà vị hôn phu thánh thiện của mình phải nghĩ rằng Mẹ đã ngoại tình, vì Mẹ đã cưu mang trước ngày thành hôn.
Em hãy tưởng tượng cái đau đớn tinh thần mà Đức Mẹ phải chịu. Đức Mẹ không đem Chúa Giê-su đến bằng lời rao giảng hoặc bằng lời Ma-nhi-fphi-cát ( Magnificat ). Đức Mẹ đã đem Chúa Giê-su đến trong nhục nhã xót xa. Nếu ta rao giảng Lời Chúa mà thấy tự hào thoải mái thì em tin đi: Chúa không được đem đến cho ai đâu. Nhưng nếu em thấy chua chát đắng cay thì đó là dấu hiệu Ngài dùng em một cách đắc lực.
Em đừng tưởng Chúa đến với anh chị em bằng lối diễn xuất, bằng lời ca giọng hát của em. Ngài đến với anh chị em qua những xót xa âm thầm mà em phải chịu như Đức Mẹ. Nếu em ý thức điều đó thì thay vì chối từ, em sẽ hát lên bài ca cảm tạ. Em nghĩ sao ?
Người nữ: ( Suy nghĩ ) Thôi được, em sẽ nhập cuộc ! ( Lên diễn đàn, nói với ký giả ) Chúng ta tiếp tục đi anh ký giả.
Ký giả: Xin lỗi các anh chị về sự lủng củng vừa qua. Chúng ta tiếp tục vậy. Xin mời người đàn bà tội lỗi. Xin mời chị.
Phụ nữ: Tôi phải bắt đầu thế nào ?
Phê-rô: Chị tin rằng Thầy Giê-su sẽ tha thứ cho Giu-đa chứ ?
Phụ nữ: Tôi xác tín như thế.
Phê-rô: Chị hãy nói với Giu-đa điều đó.
Phụ nữ: Anh Giu-đa, anh hãy tin vào lòng tha thứ của Ngài. Anh thử quay lại với Ngài xem. Tôi biết Ngài sẽ tha thứ cho anh như Ngài đã tha thứ cho tôi.
Giu-đa: Giê-su tha thứ cho chị tại vì chị không động đến Giê-su, còn tôi là người bán Giê-su. Chị nhớ chứ, Giê-su đã chết do hai bàn tay này. Dù muốn làm vui lòng chị, tôi cũng không thể quay lại.
Phụ nữ: Nhưng Ngài chết là chết cho chúng ta, cho anh, cho tôi, cho tất cả những người đã phản bội, đang phản bội, sẽ phản bội.
Giu-đa: Không ai có thể chết cho người khác. Mỗi người chỉ có thể chết cho chính mình.
Phụ nữ: Anh đã sống cho chính mình nên đã chết cho chính mình. Vì thế anh không hiểu được rằng Ngài đã sống cho anh nên đã chết cho anh.
Giu-đa: Vì sao lại cho tôi ?
Phụ nữ: Vì Ngài yêu thương anh.
Giu-đa: Thì ra vậy ! Chị tiếp tục đi... “Ngài yêu thương anh vì anh đã phản bội Ngài”... Cái điệp khúc đó tôi thuộc nằm lòng rồi chị ạ.
Phụ nữ: Không ! Ngài yêu anh không phải vì anh trung thành hay phản bội. Ngài yêu anh chỉ vì Ngài là Tình yêu và Ngài không thể tự phản bội chính mình.
Giu-đa: Chị có hiểu rằng chị coi thường người ta đến mức độ nào không ? Chị không hiểu rằng chấp nhận một tình yêu như thế có nghĩa là chấp nhận mình là con số không à ? Phải là một người không có một chút tự ái nào mới chấp nhận được. Tôi là một con người còn có một chút tự trọng chị ạ.
Phụ nữ: Vì chúng ta tự trọng nên Ngài đã tự hạ đến độ chết nhục nhã trên Thập Giá.
Giu-đa: Tôi không cần Giê-su tự hạ. Tôi cần Giê-su thể hiện rằng mình là đầy quyền năng có thể giải phóng dân tộc. Nếu Giê-su xuống khỏi Thập Giá tôi sẽ tin và sẽ quỳ gối xin trở về với bất cứ giá nào.
Phụ nữ: Anh sẽ tin và anh sẽ theo vì lợi lộc hoặc vì sợ hãi. Nhưng Ngài không cần những thứ đó. Điều Ngài cần chính là tình yêu. Mà yêu ai là tin tưởng ở người đó. Ngài đã yêu thương chúng ta đến độ tin tưởng rằng chúng ta sẽ vẫn tiếp tục yêu mến Ngài dù cho Ngài bất lực và nhục nhã trên Thập Giá.
Giu-đa: Đối với tôi đó chỉ là sự kết thúc của một trò lừa bịp, và tôi cố thoát khỏi Giê-su có lợi chừng nào hay chừng đó.
Phụ nữ: Phải chăng vì cái lợi 30 đồng mà anh đã bán Ngài ?
Giu-đa: Tôi đã tiêu tan tài sản thì sá gì 30 đồng ? Tôi bán Giê-su bằng giá của một tên nô lệ bình thường, tôi muốn nói lên rằng tôi hết bị lừa.
Phụ nữ: Nhưng vì sao phải nộp bằng một cái hôn ?
Giu-đa: Giê-su đã dùng tình cảm phá hoại đời tôi, tôi dùng một dấu hiệu tình cảm để đáp lại. Tôi ăn miếng trả miếng mà. “Chỉ điểm bằng một cái hôn”. Ít ra tôi cũng lưu danh hậu thế bằng một hành động độc đáo.
Phụ nữ: Thế anh quên cái nhìn của Ngài khi Ngài quì xuống rửa chân anh sao ? Anh đã quên rằng Ngài đã gọi anh là “bạn” trong giây phút anh phó nộp Ngài sao ?
Giu-đa: Rốt cuộc chị muốn đi đến đâu ?
Phụ nữ: Tôi muốn nói rằng anh đã lầm về Ngài, rằng Ngài vẫn yêu anh và ao ước tha thứ cho anh.
Giu-đa: Chị căn cứ vào đâu ?
Phụ nữ: Tôi căn cứ vào ánh mắt Ngài đã nhìn tôi, vào lời dịu hiền mà Ngài đã tha thứ cho tôi.
Giu-đa: Như thế mà cũng gọi là lý luận. Đúng là đàn bà.
Phụ nữ: Không, tôi không hề lý luận. Tôi chỉ nói về tình yêu. Trong tình yêu thì trăm ngàn lý lẽ cũng không thêm được gì, và hàng triệu phản chứng cũng không bớt được gì.
Giu-đa: Tôi đã từng là Tông Đồ... Còn chị, chị là ai mà đòi dạy tôi về Giê-su ?
Phụ nữ: Tôi là một người tội lỗi đã được Ngài giải phóng.
Giu-đa: Được giải phóng ! Được làm nô lệ thì có. Ai sẽ giải phóng cho chị khỏi Đấng giải phóng đó ? Ôi, sự lường gạt đã vượt giới hạn rồi ! Vì những người như chị mà tôi muốn nộp Giê-su trở lại hằng ngày.
Phụ nữ: Và hằng ngày Ngài mong muốn anh trở lại với Ngài. Ngài liên lỉ van nài anh từng giờ từng phút, anh có biết không ?
Giu-đa: Chị đừng nhiều lời. Tôi đã nói hết những gì cần nói mà chị không hiểu. Tôi không thể trở lại vì chưa bao giờ tôi bỏ đi. Tôi là người trước sau như một. Tôi không muốn nghe chị nữa. Chào chị !
Phụ nữ: Anh Giu-đa, anh đừng nghe tôi, anh hãy nghe lời gọi của Ngài.
Giu-đa: Thôi, đủ rồi.
Phụ nữ: Xin anh thương xót Ngài, anh Giu-đa.
Giu-đa: Không ! ( Bỏ đi )
Phụ nữ: ( Hát bài: Tình khúc cho người phản bội )
Xin góp một giọt nước mắt, khóc cho người đã khuất đường về, khóc cho người bước xuống nặng nề, ngỏ cụt tái tê.
Xin góp một giọt nước mắt khóc cho người muôn đời tủi nhục, khóc cho người muộn phiền vô phúc, gục mặt tối tăm.
Nếu người ngoài ghét tôi, tôi không hề ân hận, nếu kẻ thù giết tôi, tôi cũng đành cam phận, nhưng hỡi người, người là bạn, nhưng hỡi người, người là anh em.
Người hỡi sao người sinh ra cho tình phôi pha, cho đời thêm nhơ cho lòng xót xa, người hỡi sao người vô tâm, quên chuyện tri âm, chê tình trăm năm chết trong lỗi lầm
Người hỡi xin chém bằng gươm, xin ném bằng bom, xin bắn bằng cung tên, nhưng đừng ôm tôi mà giết nhau trong nụ hôn giả dối.
Người hỡi xin đấm bằng tay, xin đá bằng chân, phản bội bằng khối óc, nhưng còn con tim, xin đừng đem ra làm dụng cụ giết người.
Thương giọt nước mắt hồng đem khóc cho chuyện lòng, bị người phản bội, đem khóc cho tình nồng bị từ chối thật rồi
Thương giọt nước mắt hồng đem khóc cho một người không còn hy vọng, đem khóc cho một người không còn yêu thương.
Giu-đa, Giu-đa, Giu-đa, Giu-đa, Giu-đa…
Ký giả: ( với các vai ) Xin cám ơn các anh chị, mời các anh chị về.
( Với cộng đoàn ) Thưa các bạn, như tôi đã nói đầu buổi gặp gỡ hôm nay, tôi đến đây để mong hiểu được vì sao tôi thất bại. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao. Tôi thấy rằng khi Chúa Giê-su chịu đóng đinh thì Ngài thể hiện Tình Yêu nhưng đồng thời cũng nói lên sự thất bại của Tình Yêu. Vâng, tình yêu của Ngài không hoán cải được ai, đã không kéo được ai về với Ngài. Và trên Thập Giá Ngài chỉ nghe những lời chế diễu. Ngài cũng biết rằng muôn đời về sau người ta cũng sẽ thờ ơ với tình yêu của Ngài. Có thể vì thế mà Ngài đã thét lên: “Lạy Cha, sao Cha bỏ Con”.
Ngài đã thất bại thì tôi cũng sẽ thất bại. Nhưng dù sao thì Ngài cũng đã yêu thương đến cùng. Vì thế, tôi sẽ tiếp tục rao giảng, mặc dù biết rằng mình sẽ thất bại. Ít ra, như Gio-an, tôi muốn im lặng chia sẻ sự thất bại của Ngài, vì rốt cuộc tôi không còn muốn biết gì ngoài Đức Ki-tô, và là Đức Ki-tô chịu đóng đinh trên Thập Giá. Tôi xin chào các bạn và cám ơn các bạn.
Phao-lô: Khoan đã, anh ký giả, Anh hãy nán lại vài phút. Tôi muốn giải tỏa một ngộ nhận giữa anh và tôi.
Ký giả: Anh muốn làm Chúa Giê-su à ?
Phao-lô: Không. Tôi nào dám phạm thượng đến thế. Tôi chỉ là người hèn mọn nhất trong các Tông Đồ, và cũng không đáng gọi là Tông Đồ nữa vì tôi đã bách hại Hội Thánh Ngài. Tôi là Phao-lô.
Ký giả: Thế thì có sự ngộ nhận nào giữa anh và tôi đâu ?
Phao-lô: Có lẽ tôi là người vô tình đã gây ra ngộ nhận. Tôi viết cho tín hữu Côrintô câu: “Chúng tôi rao giảng một Đức Ki-tô chịu đóng đinh” Và vì câu đó mà anh đã gặp thất bại. Ngộ nhận là ở chỗ này. Đối với tôi, Đức Ki-tô chịu đóng đinh cũng chính là Đức Ki-tô phục sinh.
Ký giả: Tôi nghĩ rằng nếu người ta chấp nhận Tình Yêu thì người ta chấp nhận Phục Sinh. Nếu không, thì Chúa có phục sinh cũng chẳng có gì quan trọng.
Phao-lô: Sao lại không ? Nếu Đức Ki-tô không sống lại thì lời rao giảng của chúng ta thật hư không, và niềm tin của mọi tín hữu cũng hão huyền. Nếu ta chỉ tin Đức Ki-tô cho cuộc đời này thì chúng ta sẽ là kẻ khốn nạn nhất và sẽ thất vọng như Giu-da.
Ký giả: Xin anh giải thích thêm.
Phao-lô: Anh không thấy sao ? Tất cả những gì vật chất hay tinh thần, tất cả những gì cao đẹp nhất, đều trở nên phù phiếm khi đối diện với cái chết; nhưng nếu có một người đã sống lại thì cái chết không còn quyền hạn nào cả. Và chúng ta, những kẻ chết trong Đức Ki-tô, cũng chiến thắng trong Đức Ki-tô. |
|