|
Ký giả: Có một điều tôi cần thú nhận với anh, anh Phao-lô. Tôi tin rằng Đức Ki-tô đã sống lại vì Giáo Hội dạy như thế. Còn việc Ngài sống lại như thế nào, đối với tôi, thì còn nhiều mù mờ. Phải chăng vì Ngài là Thiên Chúa hằng sống nên sau khi con người Giê-su chết đi, Thiên Chúa đã mang hình dạng của Giê-su Na-da-rét hiện ra để yên ủi các Tông Đồ trong giai đoạn khó khăn, cũng như thể Ngài đã mang hình dạng ngọn lửa mà hiện ra cho Mô-sê, hoặc là hình dạng của ba người khách đến gặp Áp-ra-ham ở Mam-rê ?
Phao-lô: Không, chính con người Giê-su Na-da-rét đã sống lại. Chính tôi đã gặp Ngài.
Ký giả: Nhưng khi gặp Ngài thì anh lòa mắt, anh có thấy gì đâu ?
Phao-lô: Có cần phải thấy một người mới biết rằng người đó hiện diện chăng ? Tôi đã nghe tiếng Ngài. Anh hiểu: tôi là một người biệt phái đã từng tích cực đập tan mọi tin tức về Giê-su, vì thế, khi rao truyền về Ngài, mọi người đều xem tôi là một kẻ phản bội đối với người đồng môn. Nếu tôi chấp nhận mang tiếng là phản bội thì anh phải hiểu rằng chỉ có lý do duy nhất là Ngài đã sống lại thật.
Ký giả: Phải chi anh thấy Ngài, anh Phao-lô nhỉ ?
Ma-ri-a Ma-đa-lê-na: Tôi đã thấy Ngài. Tôi có thể làm chứng.
Ký giả: Chị là... À, chị là Ma-ri-a Ma-đa-lê-na phải không ?
Ma-ri-a Ma-đa-lê-na: Vâng. Ngày đầu tiên trong tuần tôi đến thật sớm để viếng mộ và xức dầu xác Ngài, nhưng không thấy xác Ngài trong mộ nữa. Tôi đang đứng khóc thì Ngài đến mà tôi ngỡ là người làm vườn. Đến khi Ngài gọi tên tôi, tôi mới nhận ra Ngài. Vâng, tôi có thể làm chứng rằng tôi đã thấy Ngài sống lại, với chính đôi mắt này.
Ký giả: Chị thông cảm nhé. Chị có thấy rằng 2000 năm sau, những người đọc lại câu chuyện của chị sẽ tự hỏi: “Không biết Ma-đa-lê-na đã gặp Chúa mà tưởng là người làm vườn, hay là, vì thương yêu Chúa quá, nên nhìn người làm vườn một lúc rồi hoa mắt lên mà tưởng là gặp Chúa.”
Ma-ri-a Ma-đa-lê-na: Sao lạ vậy anh ? Chính sự ngỡ ngàng của tôi phải là một bằng chứng mới đúng chứ. Anh không thấy sao ? Tôi có thể tưởng tượng mọi sự, nhưng làm sao có thể tưởng tượng được là gặp Thầy Giê-su. Tôi đã có mặt lúc Ngài chết trên Thập Giá. Tôi đã chứng kiến người ta tẩm liệm Ngài, đã tiễn đưa Ngài đến phần mộ, đã nhìn chằm chặp khi người ta lăn đá lấp cửa mồ, rồi ngồi quay mặt vào mồ thật lâu. Thế rồi 2 ngày sau, Ngài đứng đó, trước mặt tôi. Anh cho là tôi có thể tưởng tượng à ?
Ký giả: Nhưng hình như chị chưa chạm đến Ngài. Phải chăng người chị thấy chỉ là một bóng ma ?
Ma-ri-a Ma-đa-lê-na: Ngài có bảo tôi đừng chạm đến Ngài. Có thể Ngài sợ tôi sung sướng quá mà chết đi mất. Nhưng cần gì phải chạm đến Ngài, tôi đã nghe tận tai và thấy tận mắt, điều đó chưa đủ sao ?
Ký giả: Chị hiểu cho, chị Ma-ri-a... Cá nhân tôi thì tôi thấy chứng tích của chị là đủ rồi, bởi vì tôi tin ở Chúa chúng ta. Nhưng liệu những điều đó có đủ thuyết phục những ai không tin vào Ngài không ?
Tôma: Anh ký giả à ! Lòng tin là một cái gì lạ lùng. Viên bách quản không tin Do-thái giáo, thế mà ông tin vào Chúa Giê-su đến độ không đòi hỏi Ngài phải hiện diện tại nhà ông để chữa người hầu. Trái lại, người Do-thái chứng kiến Ngài làm cho La-da-rô sống lại thì tìm cách giết Ngài... Đấy anh xem, những chứng cớ không bao giờ thuyết phục được lòng tin. Nhưng dù sao thì tôi cũng xin thêm cho anh một chứng tích... Tôi đã xin được xỏ tay vào chân tay Ngài và Ngài đã cho phép.
Ký giả: Nếu tôi không lầm, anh chính là Tô-ma, vị Tông Đồ đa nghi ?
Tôma: Vâng, tôi là Tô-ma, nhưng tôi không đa nghi như người ta thường nghĩ đâu.
Ký giả: Thì ít nhiều anh cũng không tin là Chúa sống lại.
Tôma: Tôi đã không tin, đúng như vậy ! Nhưng bất cứ một người nào ở vị thế của tôi cũng phản ứng như tôi. Nếu một thân nhân của anh đã chết, rồi vài ngày sau anh em của anh đến báo rằng người chết đã sống lại, đến dùng bữa với họ, anh có tin không ?
Ký giả: Nhưng anh biết rằng các Tông Đồ là những người không bao giờ nói láo mà !
Tôma: Tôi biết chứ. Nhưng anh phải hiểu tình trạng tinh thần của tôi lúc đó. Từ đêm Thầy bị bắt, tôi run sợ trốn chui trốn nhủi... Không cần phải dấu: tôi là một trong những Tông Đồ bỏ chạy đầu tiên. Sau này, tôi biết có vài người theo Ngài xa xa, còn tôi, tôi về nhà đóng cửa ở một mình. Vừa sợ hãi, vừa hối hận và xấu hổ, tôi không còn muốn gặp ai nữa.
Ký giả: Vì sao lại phải hối hận và xấu hổ ?
Tôma: Ngày Ngài quyết định về Giu-đê thì chính tôi đã kêu gọi các bạn: “Cả chúng ta nữa, hãy qua Giu-đê để cùng chết với Thầy”. Thế mà Ngài vừa bị bắt là tôi ù té chạy... Bảo không xấu hổ làm sao được ? Vì thế, khi các bạn đến báo tin mừng, tôi cho đó là một cách nói khéo để yên ủi tôi và lôi kéo tôi về với cộng đoàn anh em.
Ký giả: Vì thế mà anh đã tỏ thái độ hoài nghi bằng cách nói: “Nếu tôi không tra tay tôi vào lỗ đinh cùng tra bàn tay tôi vào cạnh sườn Ngài, tôi sẽ không tin” ?
Tôma: Chính lúc đó là lúc tôi bắt đầu tin. Các bạn tôi có vẻ xác quyết quá. Nếu tôi chưa bắt đầu tin thì tôi đã im lặng hoặc cười vào mặt họ. Câu nói đó thể hiện lòng ao ước của tôi được có bằng cớ để xác tín.
Ký giả: Tôi hiểu... Và có lẽ nhờ lòng ao ước đó mà Ngài đã cho anh gặp ?
Tôma: Vâng, Thầy đã đến một tuần sau và đã cho phép tôi thực hiện điều tôi đòi hỏi.
Ký giả: Xét cho cùng, tôi tin, nhưng đồng thời cũng ao ước được sờ đến tận tay như anh... Liệu tôi có được Ngài ban cho cái diễm phúc như anh không ?
Tôma: Tôi đã được một diễm phúc nhưng lại mất đi một diễm phúc lớn hơn. Tôi biết điều đó khi Ngài nói: “Phúc cho những ai không thấy mà tin”.
Xét cho cùng thì trước sau gì tôi cũng gặp Ngài. Gặp Ngài hôm đó hay sau vài mươi năm cũng thế thôi. Chỉ có điều là mình mất cái diễm phúc được tuyên xưng niềm tin tưởng nơi Ngài. Tôi đã nói: “Chỉ gặp mới tin”. Và Ngài đã dạy: “Chỉ tin mới gặp”. Thật vậy, ngay trong giờ vừa qua, nếu anh tin thì anh đã gặp Ngài...
( Lời Chúa vọng lên )
“Ngài đến trong nhà Ngài mà người nhà không đón nhận Ngài” ( Ga 1, 11 )... “Ở giữa anh em có một Đấng mà anh em không biết” ( Ga 1, 26 )... “Khi hai hay ba người họp lại vì danh Thầy, thì Thầy ở giữa họ” ( Mt 18, 20 )... “Này Thầy ở lại cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” ( Mt 28, 20 )...
Ký giả: Anh Phao-lô, xin vui lòng cho tôi nối tiếp câu chuyện. Bây giờ tôi có thể nói với anh là tôi đã cảm nghiệm được điều Tô-ma muốn nói. Nhưng theo anh, liệu người ta có chấp nhận Tin Mừng của chúng ta về Đức Ki-tô Phục Sinh không ?
Phao-lô: Không ai chấp nhận Tin-Mừng-của-chúng-ta cả. Thời chúng tôi cũng vậy và tôi nghĩ thời các anh cũng vậy. Xin chia sẻ một kinh nghiệm bản thân. Sau khi trở lại, tôi đã đến Đa-mát rao giảng. Người Đa-mát đã ngạc nhiên và chưng hửng, nhưng không ai đón nhận Tin Mừng.
Tôi không may mắn như anh để có thể đi khắp nơi mà trao đổi kinh nghiệm. Tôi phải dành ba năm vào sa mạc Ả-rập để suy nghĩ và cầu nguyện và Thánh Linh đã mở mắt cho tôi thấy điều sơ đẳng này: Không có tin-mừng-của-chúng-ta. Không có tin mừng của Phao-lô hoặc của một ai khác, mà chỉ có Tin Mừng của Đức Ki-tô !
Đức Ki-tô đã sống lại thì chính Ngài sẽ đến gặp gỡ từng người; đó là việc của Ngài, và chắc chắn Ngài sẽ thành công trong việc khôi phục các linh hồn theo chương trình mầu nhiệm của Ngài. Tôi chỉ còn có việc cố gắng lắng nghe Lời Ngài để đến trước những nơi Ngài muốn đến và dọn đường cho Ngài...
Kể từ đó tôi đã bị bắt bớ, hành hạ, đánh đập, cầm tù, săn đuổi, ném đá, lăng nhục, chửi bới, xích xiềng, nhưng Tin Mừng của Ngài không bị xích xiềng mà đã đảo lộn thế giới Rô-ma... Anh hiểu ý tôi chứ ?
Ký giả: Vâng, tôi hiểu, cám ơn anh ( Quay sang nói với cộng đoàn )
Thưa các bạn, bây giờ tôi hiểu vì sao tôi đã thất bại trong việc loan truyền Tin Mừng. Tôi thất bại vì tôi đã loan truyền một Tình Yêu chết trên Thập Giá mà quên rằng Tình Yêu đó là một Tình Yêu Phục Sinh.
Tôi đã tin Mầu Nhiệm Phục Sinh như một tín điều bắt buộc và thiếu xác tín vào sự hiện diện của Đức Ki-tô.
Hôm nay, tôi đã học được rằng chính những ngu muội của mình đã tiếp tục đóng đinh Chúa gắn chặt vào Thập Giá. Những người như tôi, nghĩa là những Gio-an, Phê-rô, Phi-la-tô, Giu-đa của thế kỷ 20 này đang tiếp tục kéo dài thương khó của Chúa mà không cho phép Ngài Phục Sinh.
Hôm nay tôi đã học được nơi Phao-lô niềm xác tín rằng Chúa đã sống lại. Tôi hiểu vì sao tôi bị trở ngại khi đến với các linh hồn. Tôi từng ngỡ rằng mình có thể làm được tất cả. Nhưng thực ra, những gì tôi làm chỉ có tính cách dọn đường, còn Đức Tin thì phải có sự can thiệp của chính Chúa Ki-tô, và chắc chắn Ngài sẽ can thiệp vì Ngài đã sống lại và ở giữa chúng ta mọi ngày cho đến tận thế.
( Cầu nguyện )
Lạy Chúa Giê-su Ki-tô Phục Sinh đang hiện diện nơi đây giữa chúng con, con xin dâng Chúa lòng tri ân về sự can thiệp của Chúa nơi linh hồn con giờ này
Ngày xưa, Chúa đã vào Giê-ru-sa-lem trên mình của một con lừa, hôm nay con xin được làm con lừa dại khờ và dễ bảo của Chúa để có thể đưa Chúa đến với các linh hồn mà Chúa hằng yêu thương.
Lạy Chúa, xin cho con được trở nên khí cụ bình an của Chúa.
( Cộng đoàn hát: Kinh Hòa Bình )
Ghi chú: Những bài hát sử dụng trong “Phúc-Âm Thứ 5” đều được trích từ tập “RÁP-BÔ-NI, TÔI HÁT VỀ NGÀI” |
|