Nếu bên trong của những mối quan hệ trên xảy ra đúng như biểu hiện bên ngoài của nó, nghĩa là không có gì sai trái (về luật) thì không có nghĩa là tôi có thể làm mọi việc mà Giáo Hội không cấm. Vì, như thánh Phaolô đã viết
- "Tôi được phép làm mọi sự"; nhưng không phải mọi sự đều có ích. "Tôi được phép làm mọi sự"; nhưng tôi sẽ không để sự gì làm chủ được tôi. (1Cr 6,12)
- Nhưng hãy coi chừng kẻo sự tự do của anh em nên dịp cho những người yếu đuối sa ngã. Thật vậy, nếu có ai thấy bạn là người hiểu biết mà lại ngồi dự tiệc trong đền trong miếu, thì lương tâm của người yếu đuối ấy lại chẳng dựa vào đó mà ăn của cúng sao? thế là sự hiểu biết của bạn làm hư mất một người yếu đuối, một người anh em mà Ðức Kitô đã chịu chết để cứu chuộc! Như vậy, phạm đến anh em và làm thương tổn lương tâm yếu đuối của họ là phạm đến Ðức Kitô! Vì thế, nếu của ăn mà làm cớ cho anh em tôi sa ngã, thì tôi sẽ không bao giờ ăn thịt nữa, để khỏi làm cớ cho anh em tôi sa ngã. (1Cr 8,9-13)
Và vì chúng ta là những người sống với niềm tin vào Đức Kitô để trở nên công chính như Người, để thuộc về Người nên :
-"Thật vậy, chúng tôi nghĩ rằng: người ta được nên công chính vì tin, chứ không phải vì làm những gì Luật dạy"
"Vậy có phải là chúng ta dựa vào đức tin mà hủy bỏ Lề Luật chăng? Không phải thế! Trái lại, chúng ta củng cố Lề Luật." (Rm 3, 28.31)
Vậy theo ý mình, trong những hoàn cảnh mà tự mình phải quyết định, hãy xem xét sự việc bằng lương tâm của mình với cái nhìn của đức tin, sự hướng dẫn của lời Chúa và trong sự soi sáng của Chúa Thánh Thần. Đó mới là điều đẹp lòng Chúa.