30/04

Làm Chứng Về Chúa Phục Sinh


Thứ Bảy Trong Tuần Bát Nhật Phục Sinh

Lời Chúa:
(Mc 16, 9-15)

9Sau khi sống lại vào lúc tảng sáng ngày thứ nhất trong tuần, Đức Giê-su hiện ra trước tiên với bà Maria Mácđala, là kẻ đã được Người trừ cho khỏi bảy quỷ. 10Bà đi báo tin cho những kẻ đã từng sống với Người mà nay đang buồn bã khóc lóc. 11Nghe bà nói Người đang sống và bà đã thấy Người, các ông vẫn không tin. 12Sau đó, Người tỏ mình ra dưới một hình dạng khác cho hai người trong nhóm các ông, khi họ đang trên đường đi về quê. 13Họ trở về báo tin cho các ông khác, nhưng các ông ấy cũng không tin hai người này. 14Sau cùng, Người tỏ mình ra cho chính Nhóm Mười Một đang khi các ông dùng bữa. Người khiển trách các ông không tin và cứng lòng, bởi lẽ các ông không chịu tin những kẻ đã được thấy Người sau khi Người trỗi dậy. 15Người nói với các ông: "Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo”


Suy niệm:
Đối với đức tin và những đòi hỏi của phép rửa như Thánh Gioan, thánh sử Marcô cho rằng người đầu tiên được Chúa Giêsu Phục sinh hiện ra là bà Maria Madalena, kẻ đã được Ngài trừ cho bảy quỷ. Sau bà Maria Madalena, những người đầu tiên được Chúa Giêsu hiện ra cũng không phải là các Tông đồ, mà là hai môn đệ đang trên đường trở về làng Emau. Như vậy những người được diễm phúc thấy Chúa Giêsu đầu tiên cũng chỉ là những người ở bên lề nhóm mười hai.
Thánh Marcô cho chúng ta thấy thái độ cứng lòng tin của các Tông đồ, các Ngài không tin lời của bà Maria Madalena và cũng chẳng đón nhận chứng từ của hai người đi về làng Emau. Vậy mà cuối cùng chứng từ về Chúa Kitô Phục sinh của các Tông đồ vẫn là nền tảng Đức tin của chúng ta. Đức tin của chúng ta quy chiếu về niềm tin của các Tông đồ.
Đây chính là bài học mà Thánh Marcô muốn dạy cho chúng ta qua đoạn Tin mừng Phục sinh hôm nay. Đức tin mà chúng ta đón nhận qua phép rửa chính là Đức tin mà Chúa Giêsu đã ủy thác cho các Tông đồ để truyền lại cho chúng ta. Chúng ta sống Đức tin của các Tông đồ mà các Ngài đã dùng chính mạng sống của mình để tuyên xưng Đức tin và lưu truyền cho chúng ta.
Chỉ trong và qua Giáo Hội chúng ta mới lãnh nhận được ơn Đức tin. Bởi vì Giáo Hội ấy được xây dựng trên nền tảng các Tông đồ, do đó trung thành với Đức tin của các Tông đồ chính là hiệp thông với Giáo Hội, và khi hiệp thông với Giáo Hội, các tín hữu Kitô cũng hiệp thông với nhau. Giáo Hội vốn là Đền thờ, trong đó mỗi Kitô hữu là mỗi viên gạch sống. Giáo Hội hữu tình được hoạt động và liên kết chặt chẽ đó là nhờ vào những viên gạch này. Hình ảnh viên gạch nói lên sự hiệp thông và trung thành đối với mỗi người giáo hữu, vừa nói lên sự trưởng thành và tinh thần trách nhiệm của mỗi người Kitô hữu.
Chúa Kitô Phục sinh đã không hiện ra trước tiên với các Tông đồ mà với người đàn bà và hai môn đệ không thuộc nhóm Tông đồ. Chính những người này là các chứng nhân đầu tiên được sai đến loan báo Tin mừng Phục sinh cho các Tông đồ, họ cũng được Chúa loan báo cho một sứ mệnh loan truyền Chúa Kitô Phục sinh. Các tín hữu Kitô được đón nhận Đức tin từ Giáo Hội, Đức tin ấy không phải là một kho tàng để chôn dấu hay như một nhãn hiệu để trưng bày. Nhưng Đức tin ấy thiết yếu là một sứ mệnh được trao phó cho từng người trong ngôi nhà Giáo Hội mà mỗi người tín hữu Kitô là một viên gạch sống động.
Mỗi người tùy theo chỗ đứng và cuộc sống của mình để có thể lãnh nhận một trách nhiệm. Trước hết là trách nhiệm đối với bản thân, bởi vì không ai có thể sống Đức tin thay cho người khác hoặc cũng không ai được cứu rỗi nếu chính mình không muốn được cứu rỗi. Thứ đến trách nhiệm đối với tha nhân, mỗi người đều có trách nhiệm đối với phần rỗi của anh chị em mình. Cuộc sống của mỗi người ít hay nhiều đều ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác. Người trưởng thành luôn ý thức về hai trách nhiệm ấy.
Mùa Phục sinh chúng ta được kêu gọi để lặp lại những cam kết của phép Rửa tội và tuyên xưng Đức tin mà các Tông đồ đã truyền lại cho chúng ta. Ước gì lời tuyên xưng ấy không chỉ dừng lại trên môi miệng của chúng ta, mà phải được thể hiện bằng một chứng tá sống động cụ thể trong cuộc sống hàng ngày. Nguyện xin Chúa Kitô Phục sinh ban cho chúng ta sức sống mới và biến đổi chúng ta thành người Kitô hữu trưởng thành và có trách nhiệm để làm chứng về Chúa Kitô Phục sinh.


Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã sống lại sau ba ngày yên nghỉ trong mồ. Sự phục sinh của Chúa là niềm vui của các tông đồ, là nền tảng cho việc rao giảng tin mừng. Các tông đồ đã hân hoan ra đi loan báo một sứ điệp thật trọng đại: “Chúa đã sống lại”. Xin cho chúng con đủ đức tin để chúng con nhận ra Chúa vẫn hằng sống trong cuộc đời hôm nay. Xin giúp chúng con biết can đảm nói về sự phục sinh của Chúa cho anh em.
Vâng lạy Chúa, nếu cuộc đời này sinh ra rồi chết đi là hết một kiếp người, thì thật bất hạnh cho kiếp người chúng con. Một kiếp phù sinh vắn vỏi nhưng lắm truân chuyên. Một kiếp người vui ít nhưng buồn lại nhiều. Một kiếp người gặp nhiều bất công, oan trái hơn là công bình,nhân ái. Nhưng thật hạnh phúc cho chúng con khi chúng con biết rằng: quê hương thật của chúng con ở trên trời. Nơi đó không có nước mắt của oan trái lầm than. Nơi đó chỉ có hạnh phúc trường sinh. Nơi đó Chúa sẽ trả lại công bằng cho những trái ngang của cuộc đời hôm nay. Xin giúp chúng con biết sống cao đẹp trong cuộc đời này để làm chứng về sự sống đời sau.
Lạy Chúa, Chúa đã sống lại, xin Chúa hãy phục sinh tâm hồn chúng con khỏi những đam mê trần thế, và xin giúp chúng con biết đem niềm vui phục sinh của Chúa đến cho mọi người. Amen


_______________________________


Tôi Xin Chấp Nhận

Tại một bệnh viện trong thành phố Hiroshima bên Nhật Bản, một người đàn bà bị phóng xạ nguyên tử từ 30 năm qua đang lên cơn hấp hối.
Bác sĩ chữa trị cho biết bà chỉ còn nhiều lắm là một hay vài giờ nữa là cùng. Theo thói quen tại Nhật Bản, người ta thông báo để người sắp chết cho biết ý muốn trong những giây phút cuối cùng.


Bác sĩ vào phòng bệnh nhân và nói nhỏ với bà: "Akiramé".

Người đàn bà ngước nhìn vị bác sĩ và dùng ngón tay trỏ viết vào trong lòng bàn trái của bà câu: "Akiramé", nghĩa là "Tôi xin chấp nhận".

Với tất cả bình thản, người đàn bà đã biến những giờ phút hãi hùng nhất trong cuộc sống thành một biến cố tự nhiên và thanh thản.

Cuộc sống của chúng ta dường như được cấu tạo bằng nhiều vị khác nhau: đắng cay, chua xót, ngọt bùi... Gia vị là một điều cần thiết cho thức ăn. Người không thích cay đắng thì sẽ xem trái ớt, hạt tiêu là kẻ thù của khẩu vị. Người thích cay đắng thì lại tìm ra mùi vị thơm ngon của nó.

Hoa nào cũng có mật đắng. Nhưng loài ong khéo léo để chỉ hút mật ngọt.

Thiên Chúa ban cho chúng ta một cuộc sống với muôn màu sắc và hương vị khác nhau. Chúng ta phải là loài ong đi tìm mật ngọt trong vườn hoa cuộc sống ấy. Nếu chỉ nhìn thấy mật đắng, chúng ta sẽ bỏ cuộc đầu hàng trong chán nản. Nếu biết biến báo, chúng ta có thể tìm được mật ngọt và biến những đắng cay chua xót thành mật ngọt và hương thơm.

Sau khi đã đánh bại Ðức Quốc Xã và giải phóng Âu Châu, Churchill thủ tướng nước Anh đãtuyên bố: "Không gì buồn thảm cho bằng một chiến thắng". Cảnh thu dọn chiến trường, cảnh kẻ khóc người cười, cảnh vợ mất chồng, cảnh cha mẹ mất con cái... Chiến thắng ngự trị trên tro tàn, đổ nát.
Dù vui với chiến thắng đến đâu, có ai mà không ngậm ngùi xót xa.


Hôm nay 30 tháng tư, đánh dấu một trong những biến cố đau thương nhất của lịch sử dân tộc. Mỗi năm chúng ta có dịp ôn lại ngày lịch sử ấy. Mỗi người một tâm tình. Nhưng dưới cái nhìn Ðức tin, người Kitô luôn được mời gọi để nhận ra bàn tay quan phòng của Chúa. Với tất cả bình thản và lạc quan, chúng ta hãy thốt lên như thánh nữ Têrêxa Hài Ðồng giữa cơn đau quằn quại trong thân xác và tâm hồn: "Tất cả đều là ơn Chúa".

Tuyên xưng niềm tin vào Chúa Quan Phòng có nghĩa là chấp nhận mọi biến cố trong cuộc sống như một khởi đầu mới, một khởi đầu với những ơn sủng dồi dào hơn. Với những kẻ Thiên Chúa yêu thương, thì mọi sự đều quy về điều tốt...

Còn tâm tình nào đúng đắn hơn trong ngày lịch sử này là cảm tạ và phó thác. Cảm tạ Chúa vì qua mọi biến cố, Chúa Quan Phòng luôn gìn giữ chúng ta và hướng dẫn chúng ta trên đường ân phúc của Ngài. Phó thác cho Ngài bởi vì Ngài luôn có mặt trong cuộc sống để biến tất cả những thất bại, đau khổ, cay đắng trong cuộc sống thành khởi đầu của một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trích sách Lẽ Sống