Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 17 trên 17

Chủ đề: Cổ tích bây giờ

Hybrid View

  1. #1
    Gia Nhân's Avatar

    Tuổi: 34
    Tham gia ngày: Aug 2009
    Tên Thánh: ✛ Louis
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Sông Nước - Miền Tây
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 3,130
    Cám ơn
    4,023
    Được cám ơn 15,423 lần trong 2,929 bài viết

    Post Cổ tích về sự chia xa

    Cổ tích về sự chia xa

    Hạnh Nguyễn



    - Viết tặng bạn tôi - một đường thẳng song song -




    một miền xa xôi nào đó rất khó tìm và ít ai biết đến, có hai người bạn chơi thân với nhau. Một người có tên là Tạm Biệt, người kia có tên là Vĩnh Biệt. Họ là một đôi thân lắm, lúc nào cũng có nhau.

    Hồi còn nhỏ, khi Tạm Biệt hãy còn bé xí xí, loắt choắt chập chững vào lớp Một, cô giáo xếp Tạm Biệt ngồi kế bạn Vĩnh Biệt. Từ lúc đó hai đứa là đôi bạn thân của nhau.

    Tạm Biệt và Vĩnh Biệt là hai đứa trẻ hiếu động lắm, lúc nào cũng leo trèo nhảy nhót, nghịch cái này cái kia. Có lần vào năm học lớp Năm, cả hai tập tành chạy xe đạp. Lúc đó, Tạm Biệt bị ngã hoài hoài nhưng cuối cùng cũng làm chủ được chiếc xe và dông thẳng ra bãi cỏ sau nhà rồi đạp lòng vòng khắp nơi trong sự ganh tỵ của Vĩnh Biệt. Sao mà hổng ganh tỵ được chớ, hai đứa cùng bằng tuổi, cùng tập một lượt như nhau mà nó được, mình hổng được, tức lắm chứ bộ. Sau hôm ấy, Vĩnh Biệt cố gắng tập chạy xe đạp cho bằng được, ban đầu thì không dám chạy một mình nên nhờ Tạm Biệt giúp. Rõ ràng là Tạm Biệt vẫn còn vịn sau yên xe cho Vĩnh Biệt chạy thế mà hổng biết sao Vĩnh Biệt bị ngã. Cú ngã ấy làm Tạm Biệt nhớ hoài, nhớ hoài luôn.

    Khi Vĩnh Biệt ngã, toàn thân Vĩnh Biệt nằm xuống đất còn đầu gối thì xướt vaò cục đá và chảy máu. Đáng lẽ ra chảy một chút là hết, nhưng đằng này máu cứ chảy hoài chảy mãi. Mặt của Tạm Biệt xanh lè lè, mặt của Vĩnh Biệt lúc ấy thì trắng bợt lại. Hai đứa sợ quá chừng chừng luôn.

    Từ sau bữa đó, mẹ của Vĩnh Biệt trách Tạm Biệt hoài hà. Ban đầu là mắng vì để Vĩnh Biệt ngã, riết rồi hổng biết sao mà thành ra hổng ưa Tạm Biệt, lâu dần ngăn cấm hai đứa trẻ chơi chung với nhau luôn. Mà Tạm Biệt thấy mình đâu có lỗi gì lớn lao ngoài chuyện “hổng may” để Vĩnh Biệt té đâu chớ. Hổng may chớ bộ Tạm Biệt muốn đâu. Thấy bạn đau, Tạm Biệt cũng xót xa lắm mờ. Thế mới tội nghiệp cho hai nhóc nhỏ làm sao! Nào tới giờ vẫn đang thân thiết, ngã có một xí xí thành ra không được chơi chung. Mà ngộ, hễ cái gì mà bị cấm là người ta lại hay… lén làm. Càng cấm hông cho hai đứa chơi chung thì chúng càng len lén chơi với nhau. Mà cấm sao được khi hai đứa chung lớp nè, ngồi chung bàn nè, học chung trường nè, cùng chung đường về nữa chớ! Càng lúc chúng càng thân hơn nữa kìa.

    Gia đình vẫn hỏng cho Vĩnh Biệt và Tạm Biệt chơi với nhau, nói rằng bạn mình để cho mình bị ngã chảy máu là bạn không có tốt đâu. Vĩnh Biệt nghe thế buồn lòng ghê gớm, thương Tạm Biệt gì đâu. Nghĩ mình trong nhà nhỏ nhất nên cũng chẳng dám thanh minh hay giải thích gì hết trơn. Vĩnh Biệt ghi trong Nhật kí lớp 5 của ngày cuối cùng đi học rằng: ":( Mình là đứa trẻ hèn nhát khi không dám bênh vực Tạm Biệt trước mặt mẹ mình". (Mà sau này nghe Vĩnh Biệt nói Tạm Biệt mới biết chớ cuốn nhật kí lớp cô chủ nhiệm giữ nên chẳng nhóc nào xem được lời cuối của mình hết trơn!).

    Mùa hè năm chuẩn bị lên cấp II, hai đứa vẫn còn len lén đi chơi chung. Cả hai đứa đều nghĩ, lên cấp 2 thế nào chúng ta cũng học chung nữa cho coi! Mà vậy thì thích thật! Ấy nhưng, tới ngày khai giảng cả hai ngẩn ngơ buồn khi học khác lớp nhau. Ừ thì khác lớp cũng chẳng sao, thế mà còn khác buổi nữa chứ! Chán ghê!

    Hai nhóc, mỗi nhóc mỗi lớp, có bạn bè riêng. Cả hai ít có cơ hội gặp nhau, ít nói chuyện luôn chớ nói chi là đi chơi chung. Nhưng mà hai đứa cứ tiếp tục giữ liên hệ với nhau bằng những lần lén mẹ Vĩnh Biệt leo qua sân thưọng nhà của nhau để chuyện trò thâu đêm. Cứ vậy, nhưng rồi có mấy lần, hổng biết sao mà Tạm Biệt thấy Vĩnh Biệt là lạ, thấy Vĩnh Biệt như càng ngày càng ốm đi và yếu ớt làm sao ấy. Rồi, Vĩnh Biệt nói Vĩnh Biệt bị bệnh. Biết là bị bệnh đấy nhưng bệnh gì thì Tạm Biệt còn nhỏ quá nên không hiểu. Một hôm, cuối năm cấp 2, Vĩnh Biệt nói với Tạm Biệt là sẽ đi xa lắm để chữa bệnh. Khi ấy Tạm Biệt mới biết là Vĩnh Biệt bệnh, khó chữa lắm. (Chỉ biết vậy thôi à, chớ cũng hổng biết bệnh gì, vô tâm thấy sợ luôn!)

    Hai đứa nhỏ bây giờ thì nhìn nhau mà khóc, kế bên nhà nhau nè, giờ dọn đi đâu không chịu nói chính xác để người ta viết thư. Cứ úp úp mở mở, cứ bảo là xa lắm. Xa lắm là chỗ nào, để người ta biết với chứ, sao không nói rõ ra cho rồi! Tạm Biệt vừa khóc vừa trách, còn Vĩnh Biệt cũng khóc rấm rứt. Mà chẳng lẽ ngồi khóc hoài, Vĩnh Biệt hứa sẽ luôn viết thư cho Tạm Biệt, hay khi nào rảnh thì sẽ về thăm. Tạm Biệt cũng nín khóc và bằng lòng vơí lời hứa như thế.

    Ngày Vĩnh Biệt đi, Tạm Biệt không có nói lời nào hết. Mẹ Vĩnh Biệt đứng kế bên mà, thử nói mà xem, bị liếc một cái là tự ái khóc liền cho coi. Vậy là đành ngậm ngùi tựa cửa mà tiễn bạn của mình (Sao mà thương hai đứa tụi nó quá đi!).

    Thời gian trôi mải miết, thời gian lớn dần bằng những tấm thiệp hằng năm Vĩnh Biệt vẫn gửi. Bọn trẻ vẫn là bạn sau từng đó thời gian, dù rằng hai đứa cách nhau xa lắc xa lơ à, dù rằng lớn lên hết rồi, nếu giờ mà gặp nhau chưa chắc có còn nói chuyện được nhiều với nhau như hồi… con nít hông nữa. Vậy đó, nhưng mà bảo đảm là đứa này vẫn nhớ đứa kia, trong đứa này có đưa kia. Chứ sao hông được, bạn mà.

    Vĩnh Biệt nói chớ, sẽ có ngày nào đó hai đứa gặp nhau thôi. Ngày đó sẽ là một ngày nắng ấm áp nào đó. Vô tình lắm nha, Tạm Biệt đang đi lững thững trên bãi cát ngắm biển thì gặp Vĩnh Biệt... Cả hai hổng có nói gì hết, cũng chẳng có ôm nhau, chẳng khóc mà chỉ cười thôi! Cười không nhiều nhưng nụ cười thì đọng mãi trong trí nhớ luôn à nghen. Nhưng rồi, chưa có kịp mừng gặp lại thì Vĩnh Biệt nói rằng Vĩnh Biệt lại sắp đi xa, lần này là đi du lịch cho biết đây đó. Tạm Biệt nói chớ mới gặp mà xa thì chán ghê lắm à nha. Nhưng biết làm sao bây giờ, hai đứa mới đưa mail address cho nhau. Nhắn vậy nè, giờ lớn rồi, cũng biết này biết nọ, rảnh nhiều thì chat, rảnh ít thì gửi mail nghe chưa. Hổng quên nhau à nghen, bạn mà.

    Thời gian lại tiếp tục trôi qua, trôi bằng lãng quên trong cả hai đứa. Vẫn mail cho nhau, Tạm Biệt vẫn gửi mấy cái card chúc mừng đó thôi, nhưng còn Vĩnh Biệt thì biến đâu mất tiêu…



    o O o


    Rồi một ngày kia, ngoài trời mưa tầm tã, Tạm Biệt nhận được một cái mail và đi gặp anh của Vĩnh Biệt! Họ trao đổi nhiều thứ, nói chuyện quá chừng (dù gì cũng là hàng xóm với nhau mà) và chẳng hiểu anh Vĩnh Biệt nói gì mà Tạm Biệt khóc quá trời! Đứng từ xa nhìn qua cửa kiếng tiệm cà phê mà thấy Tạm Biệt khóc nhiều như mưa bên ngoài vậy đó.

    Ngày sau, Tạm Biệt đến thăm Vĩnh Biệt, hai đứa ngồi trên ghế đá góc vườn mà chẳng nói gì ráo. Một hồi lâu sau, Vĩnh Biệt mới thì thầm:

    - Chẳng ai tin chúng ta có một tình bạn. Cả hai khác nhau quá trời, đúng không?

    Tạm Biệt không nói gì, Vĩnh Biệt tiếp:

    - Ngày nào đó gần thôi, chúng ta sẽ là hai thế giới khác biệt! Muốn chào một lời chào cho một lần nữa chẳng thề gặp nhau sao mà khó quá! Đừng buồn khi phải chia xa với Vĩnh Biệt nghen!

    Tạm Biệt nghẹn giọng:

    - Sao nói thế? Chẳng có gì là chia xa mãi mãi đâu mà… Mình chỉ tạm biệt nhau thôi, rồi còn gặp lại mà.

    Vĩnh Biệt chen ngang:

    - Vĩnh Biệt có nghĩa là mãi mãi mà. Tạm Biệt thì là tạm thời chia xa.

    Tạm Biệt cãi:

    - Không phải!

    Vĩnh Biệt buồn bã :

    - Nhưng mà đó là sự thật. Ước gì chỉ là tạm biệt mà không là vĩnh biệt!

    Tạm Biệt nói:

    - Chúng ta chỉ tạm biệt khi chúng ta muốn mà thôi.

    Vĩnh Biệt triết lí:

    - Mà sao phải là tạm biệt mà không là hẹn gặp nhé ngày mai!

    Lần này cả hai cùng khóc. Sau buổi nói chuyện vẩn vơ ấy, Tạm Biệt không còn gặp Vĩnh Biệt thêm lần nào nữa. Đôi lần Tạm Biệt cố tình đi ngang căn nhà có Vĩnh Biệt ở chỉ để tìm kiếm gì đó quen quen, nhưng mà đâu có thấy đâu, chỉ biết là buồn thôi. Sau rồi, Tạm Biệt cũng bỏ luôn không đi ngang nữa.

    Tạm Biệt biết rằng, họ là hai thế giới, hai định nghĩa cho một sự chia xa và họ minh chứng cho một tình bạn không trọn vẹn! Không trọn vẹn theo một nghĩa đen thui nào đó…



    o O o


    Nhưng mà đó là ở cái miền xa xôi nào đó, còn ở miền của chúng ta, chúng ta vẫn hay nhớ đến Tạm Biệt mỗi khi chúng ta chia xa với một ai đó trong thời gian ngắn thôi. Còn với Vĩnh Biệt, chúng ta dùng trong chia xa mãi mãi. Sao chúng ta lại Tạm Biệt và Vĩnh Biệt mà không là hẹn gặp nhé ngày mai! Gặp nhé vào ngày mai!

    Hẹn gặp nhé vào ngày mai!

    Một ngày mai nào đó sẽ tới thôi, tại sao không chứ? Là bạn kia mà.



    Chữ ký của Gia Nhân

  2. Có 6 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:


  3. #2
    Gia Nhân's Avatar

    Tuổi: 34
    Tham gia ngày: Aug 2009
    Tên Thánh: ✛ Louis
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Sông Nước - Miền Tây
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 3,130
    Cám ơn
    4,023
    Được cám ơn 15,423 lần trong 2,929 bài viết

    Post Ký ức gấu

    Ký ức gấu

    Hạnh Nguyễn






    Trong một khu rừng nọ, có một căn nhà nhỏ nằm khuất sau những rặng cây um tùm. Căn nhà ấy là mái ấm của bác thợ săn và đứa con trai nhỏ của bác. Hằng ngày, bác thợ săn vào rừng săn bắn, bỏ cậu con trai nhỏ ở nhà một mình. Cậu bé ban đầu chỉ sống quẩn quanh trong nhà, suốt ngày cậu chỉ ở trong căn nhà mà không được phép ra ngoài chơi đùa. Bởi lẽ bác thợ săn bảo rằng bên ngoài rất nhiều thú dữ, rất nhiều những mối nguy hiểm luôn rình rập xung quanh cậu bé.

    Là đứa trẻ trai mang bản tính hiếu động, lúc đầu cậu bé còn lo sợ nguy hiểm từ các con thú xa lạ. Lâu dần ở trong nhà mãi cậu bé đâm ra tùng túng và u buồn, cậu quyết định một lần thử không nghe lời cha: cậu sẽ lén ra bên ngoài chơi xem sao.

    Mỗi buổi sáng khi bác thợ săn vác súng ra đi, cậu bé không còn đóng cửa ở trong nhà nữa. Thoáng thấy bóng cha khuất sau những hàng cây là cậu bé mở cửa đứng nhìn cảnh vật xung quanh nhà và chơi đùa cùng các gốc cây ngọn cỏ, có khi cậu chạy giỡn cùng lũ thỏ rừng hay nghịch ngợm trêu với vài chú nhím.

    Ban đầu cậu bé cũng chỉ loanh quanh gần nhà, nhưng bây giờ cậu bé đã biết đi xa hơn, biết tìm những nơi có nhiều cảnh đẹp, nhiều chim muông. Biết tìm đến những con suối mát để tha hồ đùa giỡn và bắt lũ cá tinh ranh. Cậu bé thấy cuộc sống thật đáng vui biết bao, cậu nghĩ không nghe lời cha ở trong nhà hoá ra lại rất là hay đó chớ.

    Một buổi sáng như mọi buổi sáng “không nghe lời cha”, cậu bé mon men ra suối tắm mát. Thình lình hôm ấy lúc đang lặn ngụp trong dòng nước mát cậu thấy bóng dáng một con gấu to thật là to đang đứng bắt cá. Cậu thoáng hoảng sợ và không biết làm sao, cậu muốn khóc thật to, muốn thét một tiếng kêu cứu để cha có thể đến cứu cậu. Nhưng lúc này ngay cả tiếng động nhỏ cậu cũng thấy như mình sắp bị con gấu tấn công, cậu bé từ từ giấu mình dưới làn nước. Cậu muốn chờ con gấu kia đi hẳn cậu sẽ ngoi lên bờ và chạy ù về nhà. Nghĩ thế nên cậu ngâm mình trong nước suốt cả buổi và quan sát con gấu. Cậu thấy quái lạ làm sao, moị hôm ra suối cậu luôn về đúng giờ, hôm nay mới trễ có một chút đã gặp phải con gấu thế này, cậu đúng là xui thật. Mà cũng sắp đến giờ cha cậu về nhà rồi, hẳn ông về mà không thấy cậu ở nhà ông sẽ lo lắng cho mà xem. Ý nghĩ ấy thoáng qua làm cho cậu sợ, con gấu vẫn cứ ở bên bờ suối suốt mà chẳng chịu đi đâu, phần cậu, nước dưới chân bây giờ sao lạnh quá. Bụng cậu thấy lạnh, môi cũng tím hết cả rồi, cậu đã ngâm mình dưới nước lâu quá. cậu thấy mình bủn rủn tay chân làm sao, không thể ở mãi dưới này. Phải lên bờ thôi, thế nhưng con gấu vẫn chưa đi. Làm sao đây, cậu bé thấy mình mệt và yếu lắm rồi… cậu buông tay và từ từ cố bám vào bờ leo lên.

    Con gấu lúc này nhìn cậu bé chăm chăm, nó gầm gừ, nó rống lên, nó ư ử. Còn cậu bé chắc do kiệt sức vì lạnh, nên chẳng còn biết gì và nằm bất tỉnh bên bờ suối. Cảm giác cuối cùng cậu có là cậu thấy con gấu to bè bè kia liếm khắp người cậu, mơ hồ nghe những móng vuốt của gấu đang di chuyển từng thớ thịt của mình .

    Khi cậu bé tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm trong lòng con gấu, còn gấu thì vuốt ve cậu. Với mỗi đứa trẻ, khi nhận biết mình đang được ôm ấp vuốt ve sẽ khẳng định rằng mình đang được yêu thương, cậu và gấu nhìn nhau với nhiều mối thiện cảm trong lòng. Khi rời con gấu trở về nhà, cậu bé lo lắng mình cãi lời cha thế nào cũng bị cha phạt, và cậu muốn nghĩ ra một lời nói dối nào đó cho nó hiệu quả. Về đến nhà , căn nhà vẫn trống không, hình như cha chưa về nhà với buổi đi săn của cha. Mừng ghê! vậy là từ hôm qua chắc cha nghỉ trong rừng không về, khoẻ quá , thế thì mình cứ làm như không biết gì, không có gì xảy ra và mình cũng không cần nói dối làm gì cho mệt. Cậu bé cảm thấy phấn chấn và vui vẻ lạ thường. Buổi hôm ấy cha cậu về và nhìn thấy cậu ngủ yên lành, ông lấy làm an tâm lắm.

    Thế là những ngày sau, cậu bé năng ra suối, cậu và gấu bây giờ có mối liên hệ bền chặt hơn bao giờ hết Họ là đôi bạn, họ là niềm vui, họ là sự yêu thương và họ còn là sự chở che của nhau.

    Ngày tháng ấy quả thật rất hạnh phúc với gấu và cậu bé, họ luôn ở cạnh nhau. Cùng vui đùa, cùng nằm ngủ, cùng tắm dưới suối. Còn gì tuyệt vời hơn khi mình có một tình bạn như thế. Nhưng rừng xanh quả thật là một chốn khắc nghiệt, là nơi nhiều cạm bẫy và những hiểm nguy. Rừng xanh đã quá ưu đãi gấu và cậu bé những chuỗi ngày đẹp đẽ nên bất cứ lúc nào rừng xanh cũng có thể lấy lại những ngày tháng ấy.

    Buổi trưa hôm ấy là một buổi trưa nắng nóng, gấu đang loay hoay dưới suối bắt cá, cậu bé thì nằm thả chân xuống nước cho mát mẻ. Bỗng đâu những tiếng súng dội liên hồi, gấu thì ngã lăn ra dòng suối, cậu bé hoảng hốt chạy đến bên cạnh. Cậu nghe tiếng gấu rên âm vang cả một khu rừng, con suối bây giờ ngập ngụa máu tươi. Còn cậu? Cậu khóc, khóc vì tiếng súng làm cậu hoảng hốt, khóc vì chừng kiến một người bạn, một phần của mình đang nằm trong dòng nước đau đớn vì những viên đạn. Rồi thêm những làn đạn khác, những tiếng bước chân đang chạy đến suối, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang giương súng bắn bạn gấu của cậu… tự dưng cậu thấy lòng trống không kì lạ, cậu đưa ngươi hứng lấy viên đạn , chẳng biết do đâu cậu lại chở che một con gấu sắp chết, cậu chỉ muốn che chở và bên cạnh gấu lúc này. Ôi cậu bé, cậu dại dột hay cậu yêu gấu chẳng ai biết. Nhưng bên suối giờ đây là hình ảnh cậu và gấu giữa làn nước đỏ hoe, màu đỏ của những ngày tháng yêu dấu.



    o O o


    Câu bé tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, trong căn phòng của chính mình. Cha cậu khẽ gõ cửa đánh thức cậu dậy, rồi ông bước vào gian phòng và mở cửa sổ. Cậu đưa mắt nhìn ánh sáng bên ngoài, ngoài kia là phố xá, là những con đường, những căn nhà. Là cuộc sống của cậu. Hôm nay cha hỏi cậu khoẻ không, cha muốn dẩn cậu ra bên ngoài, dẫn cậu mua một vài món đồ chơi, như lego chẳng hạn. Đến gian hàng đồ chơi dành cho trẻ con, cậu bé thơ thẩn lưạ chọn. Cậu chưa chơi những món này bao giờ cả, xung quanh quá nhiều món đồ đầy màu sắc, cậu đảo mắt nhìn chú gấu Pooh. Ồ chú gấu như đang vẫy tay với cậu, đang cười nữa, chẳng hiều sao cậu thấy thân thiết lắm, thấy yêu lắm, thấy trái tim mình vui vui khi nhìn vào mắt gấu. Sao nhìn gấu mà tim câu lại thấy thân quen quá, đầu của cậu thì hơi buốt buốt phiá sau gáy. Cha đến bên hỏi cậu mua món nào, cậu nhón tay ôm gấy pooh vào lòng. Cha mỉm cười đồng ý.

    Từ hôm ấy, ngày nào trước khi ngủ cậu cũng ôm gấu pooh vào lòng. Hễ khi buồn, khi vui, khi không có ai bên cạnh cậu lại thì thầm với gấu pooh nhiều thật nhiều Cha cậu mỗi đêm nhìn cậu ngủ ôm gấu pooh, ông khe khẽ thở dài mà chẳng nói. Đôi lúc ngồi trong bóng đêm, ông trầm ngâm nhiều điều. Ông đã bỏ cánh rừng, đưa cậu bé trở về hiện tại. Sau Ngày kinh hoàng ấy, cậu bé chẳng còn nhớ gì và đang tiếp tục sống những ngày kế tiếp của cuộc đời mình. Những điều đau buồn cậu bé đã lãng quên vĩnh viễn, kí ức gấu giờ này đang nằm gọn trong lòng cậu bé, đang ngủ những giấc ngủ êm đềm bên trong gian phòng ấm cúng.


    o O o


    Ngày nay, mỗi chúng ta đều mang trong mình một kí ức gấu bị mất đi. Đa phần chúng ta sẽ chẳng tin ta có kí ức gấu đâu, nhưng nếu thử một lần đứng trước một con gấu bông, hãy tự hỏi mình xem có cảm giác muốn ôm gấu vào lòng, có muốn vuốt ve gấu không. Là đứa trẻ, có một người bạn là gấu là một niềm hạnh phúc. Và có một gấu bông để ôm ấp vỗ về trong những giây phút vui buồn hay bất hạnh là khi ấy bạn biết mình đang cần một sự chở che của kí ức gấu.

    Cuộc sống hôm nay có quá nhiều gấu bông, heo bông, chó bông và khủng long bông hay hugo bông. Nếu bạn không thấy thích hay muốn ôm gấu bông, thì có lẽ bạn mang trong mình một kí ức về heo bông, khủng long bông hay HuGo bằng bông chẳng hạn.
    Chữ ký của Gia Nhân

  4. Có 6 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:


  5. #3
    Gia Nhân's Avatar

    Tuổi: 34
    Tham gia ngày: Aug 2009
    Tên Thánh: ✛ Louis
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Sông Nước - Miền Tây
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 3,130
    Cám ơn
    4,023
    Được cám ơn 15,423 lần trong 2,929 bài viết

    Post

    Ngày xửa ngày xưa có một anh Sói lười. Nhà cửa của anh, anh chẳng bao giờ quét dọn, sửa sang. Nó bẩn thỉu, rách nát, chỉ chực sụp xuống.

    Một hôm, bác Voi đi qua, chẳng may đụng nhẹ vào làm đổ mái nhà anh Sói.

    - Xin lỗi anh bạn! - Bác Voi nói với Sói - Tôi sẽ sửa ngay cho anh.

    Bác Voi vốn là người giỏi giang, cái gì cũng biết và không sợ công việc. Bác liền lấy búa, đinh, sửa ngay mái nhà cho Sói. Mái nhà trở nên chắc chắn hơn trước...

    "Ô hô ! - Anh Sói bụng bảo dạ - Rõ ràng là lão ta sợ mình! Thoạt đầu đã phải xin lỗi, sau đó còn sửa lại cả mái nhà. Mình phải bắt lão ta làm cho mình một cái nhà mới mới được! Lão sợ, ắt phải nghe theo!"

    - Này, đứng lại! - Sói quát bảo Voi - Mày làm cái thói gì thế? Mày tưởng có thể bỏ đi một cách dễ dàng thế chắc? Làm đổ nhà người ta, đóng qua loa được mấy cái đinh rồi định chuồn à? Biết điều thì đi mà làm cho ta một cái nhà mới! Đồ súc sinh! Bằng không ta sẽ cho một bài học, đừng hòng mong thấy lại bà con thân thích! Nhanh lên!

    Nghe Sói nói những lời ấy, bác Voi không nói gì cả. Bác lẳng lặng quắp ngang bụng Sói ném xuống hố nước bẩn. Rồi đè bẹp dí nhà Sói.

    - Này, nhà mới này! - Bác Voi nói rồi đi thẳng.

    Tỉnh dậy, Sói ngạc nhiên tự hỏi:

    "Mình thật không hiểu gì cả! Lúc đầu lão có vẻ sợ mình đã xin lỗi tử tế, thế mà sau đó lại hành động thế này... Thật không sao hiểu nổi!"

    - Chú mày ngu lắm! - Nhìn thấy hết mọi chuyện, bác Quạ già nói - Chú mày đã không hiểu sự khác nhau giữa người hèn nhát và người được giáo dục tốt!

    Chữ ký của Gia Nhân

  6. Có 8 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com