|
https://thanhcavietnam.mobi/file/sto...n%20chance.zip
Tôi muốn nói lời tri ơn ba, mẹ, "mẹ Tim"
TT - Cách đây hai năm, tôi - chàng trai 26 tuổi cường tráng, đẹp trai, hát hay, có vợ đẹp, một bí thư Đoàn khu phố đầy nhiệt huyết và năng nổ.
Tháng 10-2005, con trai tôi vừa chào đời được mười ngày thì tôi bị tai nạn giao thông và di chứng để lại quá nặng nề: bị mù một mắt, liệt nửa người.
Không có một thước đo nào có thể đo được tình mẹ. Sau tám ngày hôn mê, người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ, nước mắt đầm đìa tuôn rơi. Ngơ ngác chưa hiểu vì sao mình lại nằm đây giữa bốn bức tường trắng toát, nhưng tôi rất mừng vì đã có mẹ bên cạnh, và biết mình đã được cứu sống. Một tháng nằm viện một tay mẹ chăm sóc, ngoài miệng mẹ tươi cười động viên nhưng tôi biết trong lòng mẹ đang khóc.
Tôi nhớ con tha thiết. Lúc cận kề giữa lằn ranh sống - chết, như có một sức mạnh vô hình níu kéo bảo tôi phải sống vì còn có con, đứa con mà tôi đã chờ đợi ba năm mới có. Lúc đó tôi hầu như mất trí, không còn nhớ vì sao tôi bị tai nạn và nhiều sự việc khác nữa, nhưng sợi dây phụ tử thật thiêng liêng, tôi lại nhớ như in tên con của mình. Khi cất được tiếng nói, tôi đã bập bẹ hai chữ "Anh Khoa" - con của tôi - đứa con tội nghiệp.
Vợ tôi rất đẹp nhưng cái tôi đang cần ở người vợ là sự thông cảm, quan tâm, dịu dàng, chăm sóc và cô ấy đã không có được. Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi đã đề nghị chúng tôi tạm chia tay, vợ tôi trở về quê, nếu thật lòng còn thương nhau thì chúng tôi sẽ biết cách tìm đến nhau, còn đã hết duyên hết nợ thì chấp nhận ly hôn. Cô ấy gật đầu đồng ý. Tôi đã phải đau lòng chấp nhận xa con, đó là nỗi đau vô tận, tôi không hề trách vì biết sau tai nạn tôi đã không còn khả năng bảo bọc, che chở cho vợ con.
Hằng ngày ba mẹ động viên, tạo điều kiện cho tôi tập luyện, mời người về nhà tập vật lý trị liệu cho tôi. Tôi trở lại là một đứa bé cần có cha, có mẹ cạnh bên. Trán lõm, mặt mày biến dạng, một mắt bị mù, nói nặng ngọng nghịu, cánh tay trái bị liệt hoàn toàn, những bước chân xiêu vẹo lê lết. Tôi đã mất ngủ nhiều đêm để nhìn khuôn mặt dị dạng của mình trong bóng tối. Phải tập làm quen với cuộc sống cô đơn giữa căn phòng vắng lặng.
Mỗi lần có ai đó khơi lại nỗi đau làm tôi mặc cảm, và con tim tôi như uất nghẹn, như bị bóp nghẹt. Chỉ còn lại một mình trơ trọi với con thú nhồi bông mà tôi ấp ủ để dành cho con đã cùng tôi sưởi ấm những đêm lạnh, tôi thầm thì với nó như nói với con: ba không thể âu yếm ôm con được trọn vòng tay, ba rất yêu con nhưng ba đã không còn được chăm sóc con. Nhưng lúc nào ba cũng dõi mắt theo bước chân chập chững khôn lớn của con. Con yêu của ba.
Để tôi bớt buồn và cô độc, mẹ thường mở phim và cùng xem với tôi. Hôm đó, mẹ cho tôi xem đoạn băng khánh thành Trung tâm Chắp Cánh, một cơ sở được xây dựng dành riêng cho giáo dục - đào tạo, tạo công ăn việc làm cho những người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, do cô Aline Rebeaud (tên thường gọi là Tim) lập ra. Tôi muốn được đi học, muốn học vẽ, muốn có một nghề. Mẹ ái ngại vì nhà tôi thuộc nhà khá giả, chắc "mẹ Tim" không chấp nhận đâu, nếu muốn mẹ sẽ mời thầy về nhà dạy cho tôi. Tôi sợ làm phiền mẹ nên không dám nhắc nữa.
Nhưng sau đó một dạo, tôi xem truyền hình lại thấy "mẹ Tim", lòng tôi lại trỗi dậy niềm mơ ước được hòa nhập cộng đồng, có nghề nghiệp để tự lập, tôi lại xin mẹ. Mẹ cứ lo tôi mặc cảm khi đến những nơi đông người, sợ tôi sẽ bị nhìn bằng ánh mắt ái ngại thương hại còn ba ủng hộ tôi. Tôi đã mạnh dạn đến gặp "mẹ Tim" và cô Chi trong ban điều hành trung tâm. Ôi! Tôi vui mừng biết bao như người từ trong bóng tối thấy được ánh sáng, "mẹ Tim" và cô Chi đã đồng ý cho tôi học nghề với lời khuyên tôi nên siêng năng tập luyện để mau chóng phục hồi chức năng thì việc học sẽ tốt hơn.
Ngày ngày đến trung tâm buổi sáng tập luyện, buổi chiều học vẽ, được thầy tận tâm chỉ bảo tôi nắn nót vẽ một bức tranh thật đẹp để tặng ba mẹ. Mẹ tôi nâng niu bức tranh, mắt mẹ ngân ngấn lệ.
Do di chứng nên tôi không còn nhớ mặt chữ để viết và đọc thông suốt, cũng như không đếm được những con số. Tôi nói không rõ tiếng, mỗi khi ai hỏi tôi phải suy nghĩ lâu lắm mới trả lời được. Tôi biết nỗi đau và niềm vui của tôi không thể nói hết trong khuôn khổ 1.000 chữ của cuộc thi, nhưng tôi rất tha thiết được mượn lời văn chữ viết của mẹ để tỏ lòng tri ân mẹ, ba, "mẹ Tim", ban điều hành trung tâm, thầy cô và các bạn khuyết tật đã giúp tôi lấy lại niềm tin vào cuộc sống, đã chắp cho tôi thêm đôi cánh. Chỉ có những tấm lòng nhân ái mới có thể tái tạo tôi và những mảnh đời nghiệt ngã khác vươn lên vượt qua số phận để ổn định cuộc sống.
ĐỖ TẤN LỘC (tuoitre.com.vn)
|
|