Trong việc theo đuổi ơn gọi, lý trí có vai trò quan trọng. Nhưng ơn gọi không phải là vấn đề của lý trí. Nó là vấn đề của con tim. Lê-vi đã thực hiện nhiều tính toán trong cuộc đời. Nhưng theo con tim, ông chỉ tính toán có một lần.
Đọc Mác-cô 2:13-17
Đức Giê-su lại ra bờ biển hồ. Toàn thể dân chúng đến với Người, và Người dạy dỗ họ.14 Đi ngang qua trạm thu thuế, Người thấy ông Lê-vi là con ông An-phê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông: "Anh hãy theo tôi! " Ông đứng dậy đi theo Người. 15 Người đến dùng bữa tại nhà ông. Nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Đức Giê-su và các môn đệ: con số họ đông và họ đi theo Người.16 Những kinh sư thuộc nhóm Pha-ri-sêu thấy Người ăn uống với những kẻ tội lỗi và người thu thuế, thì nói với các môn đệ Người: "Sao! Ông ấy ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi! "17 Nghe thấy thế, Đức Giê-su nói với họ: "Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi.” Suy niệm:
Đây là một Giêsu bất ngờ, bạn nhỉ?
Bạn sẽ không bao giờ biết trước điều Ngài sẽ thực hiện.
Như một người làm vườn rảo quanh khu vườn và khi trở về ông hái vài bông hoa nào đó.
Lúc bên phải, lúc bên trái: bất cứ bông hoa nào ông thích.
Vấn đề là: những bông hoa này không phải là những bông hoa đẹp nhất trong vườn.
Thực tế, trong số những bông hoa này, có một số rất xấu.
Xem ra người làm vườn chẳng có mắt thẩm mỹ, đúng không nào?
Hãy xem kìa: Ngài gọi người thu thuế gia nhập nhóm của mình.
Ngạc nhiên quá! Ngạc nhiên thật đấy.
Nhưng người ngạc nhiên nhất chính là Lê-vi.
Dường như ông bị sốc đến nỗi không kịp suy nghĩ lại.
Ngay lập tức ông xin người phụ tá đảm nhận công việc của ông.
(Nhưng Lê-vi có người phụ tá không vậy?)
Hay ông chỉ đơn giản đóng cửa văn phòng và treo trên cửa tấm bảng: RA NGOÀI ĂN TRƯA và không bao giờ trở lại phòng thu thuế.
Bảng hiệu RA NGOÀI ĂN TRƯA đã trở thành RA KHỎI CÔNG VIỆC THU THUẾ.
Ông đã bước vào một công việc khác,
bắt đầu làm quen với những đồng nghiệp mới.
Ông chứng tỏ mình là một thương gia sắc xảo.
Với con mắt sắc xảo cho những cơ hội việc làm mới lạ.
“Lê-vi đã đứng dậy và đi theo Giêsu.”
Chỉ thế thôi.
Làm sao điều này có thể đối với người bị gạt ra lề xã hội?
Ông không do dự chút nào khi nghe Giê-su gọi.
Có lẽ bạn nghĩ ông là một người thu thuế tốt, một người kế toán giỏi, và lẽ ra ông ấy phải suy nghĩ một chút chứ? Hay ít nhất ngồi xuống làm một bài toán cuộc đời.
Cái quyết định vội vàng của ông lại chẳng phù hợp với cá tính và nghề nghiệp của ông.
Nhưng đó thật sự là cách ông đã làm.
Tôi không biết câu chuyện này muốn nói gì với bạn.
Nó làm tôi cảm thấy xấu hổ, nếu bạn hỏi tôi.
Nhiều người trong chúng ta, trước khi đáp lại lời gọi của Giê-su, đã làm cho Ngài đợi dài cổ trong nhiều năm trời.
Tôi đã làm như thế.
Chúng ta xin thêm thời gian để sắp xếp công việc;
thêm thời gian để thu xếp sách vở,
để dọn phòng,
để tham dự những khoá học cấp tốc,
và để giải quyết nhiều công việc khác.
Và điều này cũng có thể xảy ra cho bạn, phải không bạn?
Hãy nói đi, kể từ khi bạn nghe Giê-su mời gọi?
Bạn đã làm cho Ngài chờ đợi trong bao lâu?
À không. Không ai khuyến khích những quyết định vội vàng. Vấn đề phải được cân nhắc cẩn thận và khôn ngoan chứ.
Nhưng sự cân nhắc cũng phải có điểm dừng và sự do dự cũng thế.
Đến lúc bạn phải biết bắt đầu tin vào Đấng đang gọi bạn.
Có thời gian để cân nhắc cẩn thận,
để tham khảo ý kiến.
Và cũng phải có thời gian cho sự quảng đại chứ?
Trong việc theo đuổi ơn gọi, lý trí có vai trò quan trọng.
Nhưng ơn gọi không phải là vấn đề của lý trí.
Nó là vấn đề của con tim.
Lê-vi đã thực hiện nhiều tính toán trong cuộc đời.
Nhưng theo con tim, ông chỉ tính toán có một lần.