|
25 Bài Suy Niệm Về Ơn Gọi -
(Bài 8) KHÔNG CÒN Ở TRONG TĂM TỐI
Ơn gọi như một sự bừng sáng. Nó giống như việc mở mắt ra trước điều gì đó luôn hiện hữu, ngay trước mắt chúng ta, nhưng mắt chúng ta lại bị mù lòa. Nhưng đúng hơn ơn gọi như là một cuộc gặp gỡ. Dĩ nhiên là cuộc gặp gỡ với một con người. Và bạn có biết người đó là ai rồi: Giêsu. Tắt một lời: vào một lúc nào đó, Giêsu tự nhiên trở nên có ý nghĩa với bạn. Ngài thu hút bạn và là nguồn cảm hứng của bạn. Để bước theo Ngài.
Đọc Mác-cô 10: 46-52
Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê.47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: "Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! "48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: "Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! "49 Đức Giê-su đứng lại và nói: "Gọi anh ta lại đây! " Người ta gọi anh mù và bảo: "Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy! "50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su.51 Người hỏi: "Anh muốn tôi làm gì cho anh? " Anh mù đáp: "Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được."52 Người nói: "Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh! " Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.
Suy niệm:
Ơn gọi như một sự bừng sáng.
Nó giống như việc mở mắt ra trước điều gì đó luôn hiện hữu, ngay trước mắt chúng ta, nhưng mắt chúng ta lại bị mù lòa.
Nhưng đúng hơn ơn gọi như là một cuộc gặp gỡ.
Dĩ nhiên là cuộc gặp gỡ với một con người.
Và bạn có biết người đó là ai rồi: Giêsu.
Tắt một lời: vào một lúc nào đó, Giêsu tự nhiên trở nên có ý nghĩa với bạn. Ngài thu hút bạn và là nguồn cảm hứng của bạn.
Để bước theo Ngài.
Hãy nhìn Ba-ti-mê.
Người đang ngồi bên vệ đường.
Ba-ti-mê có làm cho bạn nghĩ về một người bình tâm chăng?
Chắc chắn rồi. Ba-ti-mê là người bình tâm; mù loà trước mọi sự.
Mù loà trước những gì đang xảy ra xung quanh mình.
Mù loà trước sự kiện Giê-su đang đi ngang qua.
May quá, Ba-ti-mê không bị điếc.
Anh còn có thể nghe được.
Và anh nghe nói rằng Giêsu sắp đi ngang qua chỗ anh.
“Lạy ông Giêsu, Con vua Đa-vít, xin thương xót tôi.”
Và rồi điều không thể tin đã xảy ra.
“Hãy vui lên Ba-ti-mê; đứng dậy: Giê-su đang gọi anh kìa.” Và Ba-ti-mê đã mở to đôi mắt mù loà của mình, đôi mắt đỏ kè chớp chớp, và đây là lần đầu tiên trong đời, anh cảm nghiệm được một ánh sáng kỳ diệu.
Giêsu đang gọi anh.
Lập tức anh thấy được và bước theo Giê-su trên con đường Ngài đi.
Đức Giêsu bảo anh về nhà.
Nhưng anh cho đó không phải là vấn đề quan trọng.
Anh muốn là một chứng nhân cho Giê-su.
Chúng ta cũng thế.
Đó là cách thông thường ơn gọi đến với chúng ta.
Chúng ta ngồi bên lề đường.
Bình tâm.
Bận bịu với nhiều thứ của một người ăn xin: bao bị, tô xin tiền, túi xách và quần áo của một người ăn xin.
Những biểu tượng nói về địa vị.
Chẳng bao giờ có một cái nhìn rộng hơn.
Một ngày nọ, vào buổi sáng, chúng ta thật sự nghe nói về Giêsu.
Chẳng phải chúng ta chưa bao giờ được nghe nói về Ngài.
Nhưng lần này chúng ta cảm thấy Ngài thật gần gũi với mình.
Và rồi, một tin vui, một tin mừng:
“Giê-su đang gọi bạn kìa.”
Một cuộc gặp gỡ đáng nhớ xảy ra hôm đó.
(Tôi chắc là bạn đã có một cuộc gặp gỡ như thế.)
Và tình bạn đã được ghi dấu.
Chúng ta bước theo Ngài.
Trên con đường.
Cùng đồng hành với Giê-su.
Không còn ăn xin.
Không còn đói khát.
Không còn đau khổ.
Không còn cảm thấy một tâm hồn trống vắng.
Vì Giê-su bắt đầu lấp đầy tâm hồn chúng ta.
Nào, chúng ta cùng tâm sự với Giê-su:
“Lạy Chúa Giê-su,
Con vua Đa-vít,
xin thương xót con.
Không, Chúa ơi.
Con không xin Chúa tiền bạc và vật chất.
Con chỉ mong Chúa chú ý đến con đang ngồi bên vệ đường.
Con muốn Chúa gọi con đến với Chúa,
mở mắt con,
để con thấy Chúa đang mỉm cười với con.”
ungsinhdongten.net |
|