Em thì có một Trường hợp như thế này. Em đi lễ và quen 1 bạn ngoại đạo nhưng thường xuyên đi lễ. Ngày nào em đi cũng gặp bạn vì vậy em rất cảm mến bạn.
1 lần bạn kể là bạn bị mất xe đạp, nhưng vẫn đi bộ đi lễ ( đoạn đường đó khoảng 4km). Em thấy cảm phục bạn quá và ngưỡng mộ bạn vô cùng vì bạn là người ngoại đạo nhưng tình yêu bạn dành cho Chúa thì vô cùng quá.
Thế là em quyết định mua tặng bạn 1 cái xe cũ để bạn có phương tiện đi lại và đi lễ.
Sau lần đó có 1 lần bạn nói kẹt tiền nên vay em, em cho bạn bay 500k và vẫn tô tư lắm.
Nhưng sau đó là những điệp khúc than nghèo kể khổ và có ý hỏi vay.................
Rồi tầm này năm ngoái, bạn nói lý do nhà khó khăn vay tiền em đóng học phí hơn 1 triệu .
Thế là em phải suy nghĩ
Em tự hỏi, sao các sinh viên khác vừa học vừa đi làm được còn bạn, gia đình khó khăn mà bạn lại không đi làm thêm? Hồi em đi học em cũng phải bục mặt ra, đi làm thêm theo giờ, giạy kèm, pha chế, ..............
Lần này em quyết định từ chối, dù không biết đó là khó khăn thật hay không?
Vì thực tế, vì mỗi lần em ấy nhắn tin cho em không có việc gì khác ngoài việc hỏi vay ( vay không hẹn ngày trả)=>Nên em không còn lòng tin vào bạn nữa và em có cảm giác lòng tốt của em đang bị lợi dụng.
Nhưng tết xong bạn lại nhắn tin hỏi vay lý do là, mẹ cho tiền rồi nhưng em làm mất.
Em lại từ chối.
Nói thật, mỗi lần từ chối bạn lòng em cũng áy náy lắm vì lỡ bạn rơi vào hoàn cảnh đó thật thì sao?
Hiện tại, thỉng thoảng em vẫn thấy bạn đi lễ nhưng em không còn muốn gần bạn nữa, chỉ từ xa mà cầu nguyện cho bạn.