|
BÀI BẢY: CÁM ƠN VÀ XIN LỖI
1. LỜI CHÚA: Thánh Phao-lô dạy các bậc cha mẹ như sau:"Những bậc làm cha mẹ, đừng làm cho con cái tức giận, nhưng hãy giáo dục chúng thay mặt Chúa bằng cách khuyên răn và sửa dạy" (Ep 6,4).
2. CÂU CHUYỆN:
Có một đôi vợ chồng nọ thường cư xử với con cái cách bình đẳng và thậm chí còn "lễ phép" nữa. Chẳng hạn khi khách đến nhà chơi, con gái lớn mang nước ra mời thay cho cô giúp việc đang bận làm bếp, anh chồng nói với con: "Ừ, con hãy để đó. Cám ơn con". Cháu chẳng những không ngượng ngùng mà còn sung sướng nở nụ cười tươi.
Tuy nhiên đây không phải là kiểu "màu mè" đột xuất mỗi khi có khách đến thăm, mà đã trở thành một thói quen hết sức tự nhiên trong gia đình này. Mỗi khi nhờ cậy người khác làm giúp một việc nào, dù là người nhỏ hay lớn hơn mình, người được giúp không bao giờ quên nói hai tiếng "cám ơn". Dù đã mướn người giúp việc nhà, nhưng chị vợ vẫn vào bếp nấu cơm phục vụ chồng con với sự phụ giúp của cô giúp việc. Khi chị đi làm về trễ, đứa con gái lớn 15 tuổi tình nguyện xuống bếp phụ với cô giúp việc nấu cơm thay mẹ, và chị nói lời cám ơn cả hai cô cháu. Có điều lạ này là khi làm điều gì có lỗi, chị sẵn sàng khiêm tốn xin lỗi trước mọi người trong gia đình.
Lần kia do quá nóng nảy, anh chồng đã vô tình buột miệng gọi con bằng "mày", một điều cấm kỵ trong gia đình này. Thấy con tròn mắt ngỡ ngàng, anh liền dịu giọng nói: " Cho Bố xin lỗi, vì đã gọi con bằng "mày". Lần sau Bố sẽ không nói thế nữa". Vợ anh trong một lần nói chuyện với bạn thân đã vô tình tâm sự không tốt về mẹ chồng mà con gái nghe được. Chờ cho bạn của mẹ ra về rồi, con gái chị liền góp ý với mẹ rằng: "Mẹ nói bà nội như vậy là không được". Dù bị con nhắc nhở, chị vẫn xin lỗi con: "Cám ơn con. Lần sau mẹ sẽ không nói như thế nữa".
Nhiều người phê bình rằng: anh chị làm như thế là coi con cái ngang hàng với mình và sẽ bị chúng coi thường. Nhưng đôi vợ chồng này lại có cách lý giải khác. Điều họ đúc kết được từ kinh nghiệm sống và tiếp xúc với nền giáo dục phương Tây trong nhiều năm đi du học là: Trẻ con dù còn nhỏ, nhưng chúng cũng có lòng tự trọng, và có nhu cầu được ngưới khác tôn trọng. Chúng sẽ rất vui sướng khi nhận đươc những lời cám ơn từ những việc tốt chúng đã làm. Từ đó chúng sẽ hăng hái làm việc và thích giúp đỡ người khác hơn.
Tiếng "cám ơn" được người lớn trong gia đình nói ra sẽ khiến trẻ em nghĩ rằng chúng đã là người lớn, nên sẽ có trách nhiệm hơn với bản thân và với các việc bổn phận trong gia đình. Đàng khác, nếu cha mẹ và những người lớn hơn trong gia đình làm sai mà biết nhận lỗi thì sẽ trở thành gương sáng cho chúng noi theo, để biết dũng cảm nhìn vào sự thật, khiêm tốn nhận ra cái sai của mình mà sẵn sàng sửa lỗi. Cách ứng xử như thế chắc sẽ giúp trẻ phát triển toàn diện, có sự tự tin và không bị ức chế do bị áp đặt bởi quan điểm của người lớn.
4. LỜI CẦU:
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con biết ứng xử thân thiện với mọi người bằng lời nói "cám ơn và xin lỗi". Xin cho các bậc cha mẹ trong giao tiếp xã hội biết làm gương sáng cho con cái và dạy chúng tập thành thói quen nói lời "cám ơn" khi nhận được sự giúp đỡ, và mau mắn "xin lỗi" khi lỡ làm phiền ai điều gì. Nhờ đó chúng con sẽ trở thành những người trưởng thành về nhân cách và sẽ gây được thiện cảm với mọi người, và giúp đưa được nhiều người về làm con cái Chúa. Xin Mẹ Maria cầu bầu cùng Chúa cho chúng con.- AMEN.
BÀI TÁM: TINH THẦN TRÁCH NHIỆM
1. LỜI CHÚA: Chúa phán:"Vậy tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta. Vì Luật Mô-sê và lời các Ngôn sứ là thế đó" (Mt 7,12).
2. CÂU CHUYỆN:
Muốn làm việc thành công trong cuộc đời, ngoài những kiến thức cần thiết thu thập tại học đường và trên các phương tiện truyền thông đại chúng, mỗi chúng ta còn phải trang bị cho mình một số đức tính cần để có thể gây được thiện cảm với những người chung quanh, đặc biệt với bạn bè hay những ai đang làm việc chung với mình. Một trong những yếu tố để dễ gây thiện cảm với ngưới khác là
có tinh thần trách nhiệm đối với công việc chung. Câu chuyện sau dây cho thấy điều ấy:
Ngày xưa, có một ông vua kia muốn biết tinh thần trách nhiệm với việc chung của dân chúng trong nước như thế nào, đã sai người khiêng một tảng đá lớn đặt chắn ngang một con đường liên tỉnh và nấp vào một bụi cây gần đó quan sát thái độ của người qua lại. Vua thấy có nhiều người đi bộ đi xe trên con đường này. Những người đi bộ thì vòng qua tảng đá mà đi. Còn nhiều người đi xe đến nơi gặp tảng đá chắn ngang chỉ biết dừng lại càu nhàu kêu trách nhà vua đã không sớm cho người đến khai thông con đường cho dân được nhờ, rồi họ quay đầu xe trở lại để tìm đi con đường khác. Và tảng đá to đùng kia cứ tiếp tục nằm chắn ngang trên mặt đường. Đến gần trưa, nhà vua thấy một bác nông dân đang ngồi trên chiếc xe bò cồng kềnh đi tới. Nhìn thấy tảng đá chắn ngang đường, bác ta liền dừng xe lại nhảy xuống và cố sức đẩy tảng đá sang bên vệ đường. Loay hoay một mình mãi không xong, bác ta lại kêu gọi thêm một số thanh niên trai tráng gần đó cùng hợp tác với mình để đẩy tảng đá. Sau đó, con đường trở nên thông thoáng và xe cộ lại có thể tiếp tục qua lại bình thường. Sau khi dời được tảng đá, bác nông dân trở lại chiếc xe bò để đi tiếp cho kịp phiên chợ. Bỗng bác nhìn thấy một gói tiền vàng ai đó vừa mang đến đặt ngay tại chỗ tảng đá khi nãy. Đó chính là món quà do Đức Vua truyền thưởng cho người có tinh thần trách nhiệm đối với công việc chung (Viết theo Inspiration and Friendship).
3. SUY NIỆM:
Trong cuộc sống hằng ngày tại gia đình hay ngòai xã hội, chúng ta luôn gặp phải những kẻ thiếu tinh thần trách nhiệm đối với việc chung như người đời có câu:
"Cha chung không ai khóc!": Chẳng hạn trong mùa mưa, các lỗ ga trên cống nước tại các khu xóm thường bị nghẹt, vì rác bít lỗ chảy xuống cống gây ra tình trạng lụt lội cục bộ, nước dơ bẩn chảy ngược vào những nhà có nền thấp hơn mặt đường. Thế mà nhiều người trong xóm vẫn có thái độ thờ ơ và bình chân như vại. Họ chỉ lo quét nước dơ từ trong nhà ra ngòai sân và kêu trách cơ quan chức năng không sớm khắc phục tình trạng lụt lội này, đang khi lẽ ra họ có thể hợp tác để giải quyết việc khai thông cống rãnh kia. Cũng có nhiều người sống chung trong một chung cư lại thiếu ý thức vê sinh và thiếu tinh thần trách nhiệm, nên đã quẳng nhửng bịch ny-long rác thải từ lầu cao xuống đường vỡ tan làm rác rến bắn tung tóe, gây ô nhiễm môi trường và làm mất vẻ mỹ quan của một thành phố văn minh.
4. THẢO LUẬN: 1-Bạn cho biết câu người ta thường nói:"Thà thắp lên một ngọn đèn, còn hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối" có ý nghĩa thế nào? 2-Bạn có kinh nghiệm gì về những kẻ thiếu tinh thần trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng cho vệ sinh chung hay làm những việc có hại cho ngân quỹ của đất nước không? 3-Bạn quyết tâm làm gì để tập luyện cho mình tinh thần trách nhiệm cao, là điều kiện để gặt hái thành công trong cuộc sống sau này?
5. LỜI CẦU: Lạy Chúa Giêsu. Xin giúp chúng con luôn có tinh thần trách nhiệm cao đối với mọi việc trong gia đình, khu xóm, đòan thể, nhà thờ và tại cơ quan làm việc. Xin cho chúng con tránh thói ích kỷ vụ lợi, nhưng biết ý thức trách nhiệm đối với các việc chung tập thể. Xin cho chúng con năng cầu nguyện cảm thông, chung tay góp sức và sẵn sàng đóng góp tài chánh cho việc chung. Nhờ đó bất cứ việc nào dù khó đến đâu, nhờ ơn Chúa giúp mọi người cũng có thể làm được. Xin Mẹ Maria cầu cầu cùng Chúa giúp chúng con luôn ý thức trách nhiệm trong mọi việc đối với gia đình và xã hội và cộng đòan.- AMEN
BÀI CHÍN: PHẦN THƯỞNG CỦA LÒNG KHOAN DUNG
1. LỜI CHÚA: Chúa phán: "Thầy bảo anh em: Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời" (Mt 5,44-45).
2. CÂU CHUYỆN: KINH NGHIỆM CỦA MỘT THẦY GIÁO
"Làm nghề dạy học đã nhiều năm, tôi nghĩ mình nếu như chưa nói là hiểu hết thì cũng hiểu gần đủ về tâm lý của sinh viên. Một lần tôi nhận được một mảnh giấy. Nhìn nét chữ tôi biết đó là của một nữ sinh. Cách viết của một người bướng bỉnh đầy cá tính. Lối hành văn thì sắc sảo và có phần hơi hỗn: "Thầy có nghĩ rằng có những lúc chúng em nghe mà không hiểu thầy đang nói gì cả? Đôi khi em cho rằng thầy đang nói với chính mình chứ không phải đang giảng bài. Một bài giảng sẽ trở nên ít ý nghĩa biết bao nếu như nó không có sự đồng cảm giữa thầy và trò".
Đọc mảnh giấy tôi bị sốc thật sự. Gần như là cảm giác bị ai đó tát một cái vào mặt. Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ nổi. Đầu tiên là cảm giác bị xúc phạm bởi một kẻ hỗn xược và không biết điều. Sau đó là ý định thôi thúc tôi phải tìm cho được "cô ả" lếu láo nào để cho cô ta một bài học. Hôm sau lên lớp, tôi "đọc lệnh" cho cả lớp làm bài kiểm tra 15 phút. Cả lớp ngơ ngác nhưng phải chấp hành. Tôi ra một đề thi thật dễ trong môn lịch sử Trung Hoa. Tôi tin bằng cách đó người viết sẽ viết nhanh và quả quyết. Vì thế tôi sẽ dễ dàng tìm ra tác giả của mảnh giấy "bố láo" kia. Sau buổi học, tôi đem bày cả 60 bài kiểm tra lên bàn để chuẩn bị đảm trách vai trò của một cảnh sát hình sự. Đúng vào lúc ấy, hình như từ tiềm thức của một con người đã mách bảo rằng: tôi đang phạm phải một sai lầm khó chấp nhận. Tôi đang hành động như một kẻ tiểu nhân chứ không phải cao thượng cần có của một người thầy. Tại sao tôi không nghĩ là cô nữ sinh ấy đúng, còn tôi đã sai? Nhất định có không ít bài giảng mà tôi đã không làm chủ giáo án. Cái quan trọng nhất là với một nhân cách như cô gái ấy, tôi không hề bộc lộ một chút trân trọng mà chỉ nghĩ đến cách "trị" - một kiểu nói thật là hay ho của sự trả thù hay "đì". Những trăn trở như thế đã buộc tôi phải dừng lại. Mấy ngày sau đó là những ngày mà tôi thật sự cảm thấy khó khăn nhất trong đời dạy học. Cuộc đấu tranh giữa điều muốn biết và cái lẽ không cần biết; giữa bản năng và lương tâm đã làm tôi nhiều lúc thấy mệt và khó thở. Thế rồi tôi đã chọn cách có lẽ là tốt nhất: tôi đốt cả tập bài kiểm tra, cả mảnh giấy kia. Hôm sau trở lại lớp tôi thản nhiên thông báo rằng vì bài làm quá kém nên tôi không chấm nữa.
Nhiều năm sau, vào ngày 20-11, tôi nhận được một tấm thiệp chúc mừng và một bức thư ngắn với nét chữ rất quen: "Có lẽ cho đến tận lúc này thầy vẫn chưa biết em là ai. Em tin chắc vào điều em nghĩ vì hồi đó khi thi vấn đáp thầy đã không đọc bất kỳ phần chuẩn bị nào của sinh viên nữ. Em hiểu thầy không muốn biết ai là kẻ đã hỗn xược dám viết những dòng chữ ấy. Thầy ơi, lần đó em "vượt" qua môn học của thầy với điểm 9. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất. Từ sau khi em viết để bày tỏ ý kiến của mình, những bài giảng của thầy đã hay và dễ hiểu hơn rất nhiều. Vẫn chưa hết thầy ạ: thầy đã dạy cho em một bài học về sự cần thiết của cái đúng mức, về giá trị của lẽ phải, về lương tâm trong sáng của con người...".
3. SUY NIỆM:
Trong cuộc sống hằng ngày, rất nhiều lần chúng ta gặp phải những sự bực bội do người chung quanh gây ra, mà nếu chấp nhất, chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải nhiều khó khăn hơn nữa như lời Chúa Giêsu đã dạy: "Thầy bảo anh em: Đừng chống cự người ác, trái lại: nếu bị ai vả má bên phải thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa. Nếu ai muốn kiện anh để lấy áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy cả áo ngòai." (Mt 5,39-40). Việt Nam chúng ta cũng có câu: "Một sự nhịn bằng chín sự lành" hay "Dĩ hòa vi quý". Nếu có lòng khoan dung tha thứ, chúng ta có thể sẽ gặt hái được những kết quả không ngờ mà câu chuyện của một thầy giáo nói trên đã chứng minh.
4. THẢO LUẬN: 1- Trong câu chuyện trên tại sao ông thầy được coi là có thái độ khoan dung? 2- Khi khiêm tốn tiếp thu lời phê bình của cô sinh viên, ông thầy đã được những ích lợi gì? 3- Bạn sẽ làm gì khi nghe được những lời kẻ khác phê bình nói xấu về mình?
5. LỜI CẦU: Lạy Chúa Cha giàu lòng từ bi thương xót. Xin dạy chúng con biết ứng xử khoan dung nhân hậu để sẵn sàng bỏ qua những xúc phạm của kẻ khác đối với mình, biết lấy ơn báo óan để mỗi ngày nên giống Cha hơn. Xin cho chúng con biết cầu xin Cha tha thứ cho những kẻ làm khốn mình (x Lc 23,34), nhẫn nhịn chịu đựng trước những lời khích bác nhục mạ của những kẻ thù ghét mình (x Lc 23,35-37), hầu chúng con xứng đáng được Cha xác nhận là "Con yêu dấu luôn làm đẹp lòng Cha" như đã xác nhận Chúa Giêsu sau khi chịu phép rửa tại sông Gio-đan xưa. -AMEN.
Tác giả: LM ĐAN VINH
www.hiephoithanhmau.com
|
|