|
|
PHÚT TÂM GIAO 3
Gặp gỡ Chúa Giêsu trong tòa giải tội
 Trong cuộc sống thường nhật, người ta hay xin lỗi nhau, mỗi khi vô ý va chạm người khác, hầu giữ mối giao hảo. Trong gia đình, vợ chồng cũng thường xuyên xin lỗi nhau, để giữ gìn hạnh phúc lứa đôi. Người đời còn biết cư xử với nhau tốt lành như thế, nhưng nhiều khi chúng ta lại thiếu sót, trong cách xử sự với Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa của chúng ta. Đó là khi chúng ta không mặn mà hòa giải với Ngài, qua bí tích Giải Tội. Hình như người ta có nghìn lẻ một lý do để ngại ngùng đến thú tội, xin Ngài thứ tha. Một tâm hồn đơn sơ dưới đây, đã khéo léo xua tan đi cái cảm giác ngẩn ngại đến tòa cáo giải.
Khi đề cập về Ơn Trở Về, chúng ta dĩ nhiên nghĩ đến Bí Tích Hòa Giải, nơi tôi đã đổ nước mắt thống hối, khi thú tội mình đã xúc phạm đến Chúa.
Tôi nghĩ rằng khi đến nhận Bí Tích này, tâm hồn cần phải hết lòng thống hối ăn năn, cùng ý thức được tội lỗi mình đã phạm làm Chúa đau buồn biết bao. Một sự thống hối chân thành, tận đáy tâm hồn khiến nước mắt phải tuông rơi.
Nhưng ngoài lòng ăn năn còn phải ý thức được rằng, Chúa Giêsu đang hiện diện trong Tòa Giải Tội qua vị linh mục. Nghĩa là phải có một đức tin thật sống động, thật mãnh liệt để không bao giờ phán đoán vị linh mục đó là người như thế nào? Đức hạnh ra sao? Và cho dù linh mục đó đã làm gương xấu, gương mù gì đi nữa cũng không hệ gì. Bởi vì chẳng phải linh mục tha tội mà chính Chúa Giêsu. Vì vậy khi vào tòa giải tội, tôi cần phải tự trang bị một đức tin vững chãi, nhiệt thành, để thú tội và để lắng nghe Chúa nói gì qua linh mục ấy.
Trong cuốn sách Lòng Thương Xót Chúa Nơi Linh Hồn Tôi (Nhật Ký Thánh Nữ Faustina), có một đoạn Chúa nói với Thánh Nữ rằng, ở tòa giải tội Chúa hiện diện trong vị linh mục, và bảo Thánh nữ hãy cầu xin Chúa: “Xin Chúa hãy nói với con qua vị linh mục này”.
Lúc đứng xếp hàng chờ tới phiên mình, tôi chợt nhớ đến đoạn này trong sách, và thầm thỉ nói với Chúa: “Papa Jésus ơi, Papa nói gì với con qua vị linh mục này”. Thế rồi, Chúa đã nói, y như lời Chúa căn dặn Thánh Nữ Faustina.
Tôi thú tội, và nghĩ rằng, như bao linh mục khác, cha sẽ giải nghĩa, hoặc chia sẻ, hoặc nói những lời khuyên nhủ liên quan đến tội mình vừa xưng. Nhưng bổng dưng Linh mục nói với tôi: ”Việc con làm gần đây rất đẹp lòng Chúa, con cứ tiếp tục như vậy.”
Tôi cũng dạ dạ, nhưng trong lòng tự hỏi:Mình có làm việc gì khác thường đâu? À mà sao ông cha này nói gì lạc đề vậy cà? Sao không ăn thua gì đến tội mình đã xưng? Rồi thì tự nhiên cha nói “Je t’aime”( I love You).
Trời ơi! Tôi giựt mình, nghĩ rằng ông linh mục gì kỳ cục, tự nhiên nói “Je t’aime.”Tôi ngững mặt lên, nhìn xem ông cha này trẻ hay già, mà sao kỳ vậy? Chúa ơi, linh mục ấy già ơi là già! Tôi đang nói thầm với Chúa trong lòng: ”Ông cha này kỳ khôi quá Chúa ơi!”; thì ngay sau đó vị linh mục liền nói thêm: “Chúa nói với con như vậy!”
Trở lại vấn đề linh mục nói khi nãy: “Việc con làm gần đây rất đẹp lòng Chúa, con cứ tiếp tục như vậy.” Sau khi rời tòa giải tội, tôi vào ghế quỳ và nói với Chúa: “Chúa ơi, con đã làm gì mà đẹp lòng Chúa? Xin nhắc cho con nhớ, để mai mốt con làm như thế nữa.” Vài giây sau thì Chúa soi sáng cho tôi nhớ ngay rằng cách đó vài ngày, tôi đã lấy ơn trả oán. Tôi đã giúp một người từng ganh ghét và hại tôi, người này rất ganh tị với tôi, và mọi việc tôi làm cho dù tốt, nhưng dưới mắt người ấy, cũng trở nên xấu xa. Còn nữa, tôi còn thường cầu nguyện cho người này nữa.
À, thì ra là thế! Chúa muốn nói đến việc làm này đây. Cảm tạ Chúa đã nhắc con nhớ và an ủi con bằng những lời nói khuyến khích yêu thương qua vị linh mục trong tòa giải tội.
Từ đó về sau, mỗi lần đi xưng tội, tôi đều xin Chúa : «Hãy nói với con qua vị linh mục này.»
Như thế, cho dù linh mục có nói lạc đề đi nữa, vẫn có ý nghĩa, bởi vì do chính Chúa nói qua cha giải tội. Tôi cũng đã có lần xưng thú tội đã lớn tiếng với má tôi, vv… Ngỡ rằng cha sẽ căn dặn, nào là phải thảo kính cha mẹ, phải dịu dàng, vv…Nhưng thật ngỡ ngàng, khi linh mục chẳng nói gì ngoài câu : «Con hãy cầu nguyện cho má con! »
Chúa thật tốt lành, Ngài chỉ cần ta mở cửa, và Ngài vào tiếp chuyện với mình. Khi chúng ta có một đức tin sống động rằng, Chúa ở rất gần bên và hiện diện thật sự ở khắp nơi. Vậy thì cứ trò chuyện với Chúa, nói với Chúa, than vãn với Chúa, thậm chí phàn nàn, hoặc làm nũng với Chúa, chúng ta sẽ thấy Chúa nói và trả lời với mình.
Lời tỏ tình dể thương của Chúa, khi nói qua vị linh mục già khú đế « Je t’aime »làm cho tôi đến bây giờ vẫn còn ngở ngàng, trái tim thổn thức từng nhịp. Chúa cũng đã chọn linh mục để nói vớitôi. Nếu là linh mục trẻ, thì có lẽ tôi sẽ đặt nghi vấn, và phán đoán ông cha trẻ này sao mà dê thế ! Nhưng Chúa biết lòng con gái của Chúa, hay nghi ngờ và phê phán, nên Chúa đã chọn ông cha già. Chúa Giêsu thật là khôn ngoan, hèn gì kêu mình phải khôn ngoan như con rắn và dịu hiền vâng phục như chim bồ câu.
Tính vâng phục là môt nhân đức đẹp lòng Chúa, nhân đức của trẻ thơ, nó không thắc mắc, không tìm tòi , không nghi nan về những gì cha mẹ nó nói với nó. Thật buồn thay, vì nhân loại ngày nay hầu như không còn sự ngây thơ của chim bồ câu nữa. Càng văn minh thì càng sống xa Chúa vì kiêu ngạo, tưởng rằng tự mình mà có.
Trong tâm tình Cha con như nêu trên, có lẽ chúng ta dễ dàng chạy đến với Người Cha Nhân Từ, hay rộng lương quên đi những lỗi lầm chúng ta vấp phạm. Ngài liền tha thứ ngay khi chúng ta thú tội. Ngài còn ôm chúng ta vào lòng an ủi, như đứa con hoang đàng biết sám hối trở về. Kính xin Thiên Chúa ban cho chúng ta biết sống đơn sơ, biết vâng lời, cùng khiêm hạ, để luôn mau mắn ăn năn trở về trong vòng tay yêu thương của Ngài. Amen.
GBW
|
|