Có câu: “nhất vợ, nhì trời”
Ngẫm ra từng chữ, từng lời chẳng sai.
Trong nhà em thật là oai
Một lời em phán bằng hai lệnh trời
Em giận, năn nỉ hết hơi
Phân bua cho lắm, rốt rồi… anh thua.
Ông trời mưa nắng hai mùa
Còn em mưa-nắng-nắng-mưa… bất thường.
Em “chăm” quản lý tiền lương
Hóa đơn: điện, nước… em “nhường” cho anh
Thương em vất vả điều hành
Thủ thành, thủ quỹ, lại giành… thủ kho.
Biết điều anh phải ráng lo
Bằng không em chẳng chịu cho chung mùng
Lệnh em nếu hổng phục tùng
Thế nào cũng có “bão bùng” nổi lên.
Chuyện nhà toàn việc không tên
Thương em, anh nghĩ chẳng nên nề hà
Vợ ơi, vợ hỡi, vợ à!
Quyền uy như thế, đúng là… nhất em.
--
Tác Giả: Saigon Echo sưu tầm
Ai ơi ! Nhất vợ lẽ thường Anh đừng phân giải tỏ tường với ai Trong nhà em chẳng ra oai Thì còn gì nữa trong ngoài trước sau Em giận anh chớ lắm lời Thì em đâu có hơn thua với “mình” Ông Trời mưa nắng mình mừng Em không mưa nắng mới là “nguy to” Lương anh em chẳng muốn lo Tiền ăn tiền học, tiền lo trong ngoài Thuốc thang đau yếu áo quần Học hành sách vở trăm ngàn cái lo Lại còn giỗ chạp liên miên Bao nhiêu sự cố em điên cả đầu Anh ơi chớ có thêm dầu Kẻo không chịu thấu “bão bùng” đâu anh Thương em anh ráng chịu sầu Cứ ngồi ngẫm nghĩ em còn rầu hơn Suy cùng nghĩ cạn cho thông Anh mà làm vợ, cảm thông em cùng Em đâu có muốn đứng đầu Anh ơi có muốn này em xin nhường Chồng ơi, chồng hỡi, chồng à! Anh đừng than thở người ta chê cười.