Sau khi Mẹ nhận làm Mẹ Đấng Cứu Thế do quyền phép của Chúa Thánh Thần, thì Mẹ vội vã lên đường xuôi miền Nam để thăm Dì Êlidabét.
Người ta bảo rằng nhờ sứ thần Gáprien báo tin Mẹ mới biết Dì Êlidabét được mang thai trong tuổi già. Mẹ vội vã đi là để thăm Dì và để hầu hạ Dì trong cảnh neo đơn.
Con thì nghĩ khác.
1-Tin Dượng Dacaria gặp thị kiến trong cung thánh, rồi bị câm là một tin động trời có tầm cỡ quốc gia. Mọi người Do Thái phải biết và bình luận tin này. Người biết trễ nhất cũng chỉ trong thời gian bốn tháng. Giêrusalem là nơi hành hương. Người Do Thái từ Bắc chí Nam, từ trong nước ra ngoài nước thường xuyên về đó đề dâng lễ tạ ơn, lệ đền tội.
Cứ chừng bốn tháng lại có một lễ lớn: Lễ Vượt Qua rơi vào cuối tháng Ba hoặc đầu tháng Tư dương lịch; sau đó 50 ngày thì có Lễ Ngũ Tuần; cuối tháng 9 hoặc đầu tháng 10 lại có Lễ Lều; tháng 12 thì có Lễ Cung Hiến Đền Thờ.
Người đi dự lễ thì trùng trùng điệp điệp. Người đi hành hương thì lai rai quanh năm suốt tháng. Tất cả họ đều là người thông tin và bình luận tin này tại mọi ngõ ngách của làng mạc và đô thị. Do đó Mẹ không phải chờ đến sáu tháng sau mới nghe được tin này.
2-Vấn đề son sẻ của Dì Êlidabét là niềm đau và nỗi nhục cho cả dòng họ. Khi được ơn mang thai, chính Dì đã phải tự nhủ lòng rằng: "Chúa đã thương cất nỗi hỗ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời" (Lc 1,25). Thoát cái nhục dai dẳng này rồi thì niềm vui của Dì phải bùng vỡ. Dì nhục, Dì mừng, thì dòng họ cũng phải nhục và mừng lây. Cả dòng họ nhà Thầy phải nhảy cỡn lên vì sung sướng. Cả dòng họ phải đua nhau báo tin này cho mọi người được biết. Con xác tín như vậy, vì đó là tính bùng vỡ của hiện tượng dồn nén.
3-Mẹ vội vã xuôi miền Nam không phải đế chia vui với Dì. Đó là việc của người lớn. Mà Mẹ thì lúc ấy mới chỉ là con nít đang nứt mắt ra để chuẩn bị trưởng thành. Vả lại Mẹ là con gái, thì chẳng có quyền gì để làm đại diện cho gia tộc.
Vậy thì tại sao Mẹ vội vã ra đi (Lc 1,39)? Và đi để làm gì?
Người suy niệm mầu nhiệm thứ hai trong Kinh Mân Côi bảo rằng vì Mẹ yêu người:
"Thứ hai: Đức Bà đi viếng Bà Thánh Isave:
Ta hãy xin cho được lòng yêu người".
Con thú thật với Thầy là khi lần chuỗi Mân Côi, con không hề thấy Mẹ vì yêu người mà vội vã đi về miền Nam. Gia đình Dì Êlidabét không nghèo, vì Dượng Dacaria là tư tế được toàn dân nuôi nấng cung phụng rất tương xứng. Mẹ vội vã đi vì nhu cầu tâm lý. Là phụ nữ, là thiếu nữ ở tuổi "teen", Mẹ không thề giữ kín trong lòng một tin mừng quá lớn lao như thế. Mẹ không thể chia sẻ tin mừng ấy với bất cứ người nào, trừ Dì Êlidabét.
Khi hai chị em gặp nhau, Mẹ nói ngay với Dì rằng:
"Em sướng quá chị ạ.
Hồn em như muốn nhảy lên.
Em bé mọn như thế này,
mà Chúa lại đoái thương ban diễm phúc...
Để muôn đời phải khen ngợi..."
Còn Dì thì hết lòng kính trọng Mẹ. Dì là chị của Mẹ mà lại gọi Mẹ là Bà Nội: "Bởi đâu tôi được Mẹ của Chúa tôi đến thăm".
Dì là người duy nhất hiểu Mẹ. Dì là nơi duy nhất để Mẹ giải tỏa niềm vui dồn nén. Thế là suốt ba tháng trời hai chị em tha hồ mà tâm sự với nhau về lịch sử cứu độ. Nói mãi cũng không hết. Nói ba tháng cũng chưa đủ...
Ba tháng sống ở nhà Dì Êlidabét là ba tháng hạnh phúc nhất của đời Mẹ. ba tháng chỉ nghĩ về Chúa. Ba tháng chỉ nói chuyện về Chúa. Hai tâm hồn yêu nhau, trọng nhau và hiểu nhau như một cặp song sinh của Chúa Thánh Thần. Sướng ơi là sướng! Sướng quá đi thôi! Mẹ sướng quá, khiến con cũng sướng lây.
Thầy kính mến.
Luca kể rằng...Hay nói cách khác, Mẹ kể cho Luca rằng: Mẹ ở với Dì Êlidabét độ ba tháng, rồi trở về nhà (Lc 1,56). Con hiểu rằng Mẹ có mặt ở đấy khi Gioan khóc oa oa chào đời. Mẹ cũng có mặt ở đó khi Gioan được cắt bì và đặt tên. Chắc chắn Mẹ được chứng kiến cảnh Dương Dacaria hết câm, rồi kể chuyện tía lia về sự nghiệp của Gioan:
"Con ơi!
Con là ngôn sứ của Đấng Tối Cao
Con sẽ là người đi tiền hô
để dọn dường cho Đấng Cứu Thế.
Con sẽ dạy cho dân biết
Đấng Cứu Thế là Đấng tha tội..."(Lc 1,76-77)
Thầy ơi! Con thấy Dượng Dacaria là người duy nhất của thời Cựu Ước nhận dạng chính xác về Đấng Cứu Thế. Trong khi người người đều nghĩa rằng Đấng Cứu Thế là một ông vua bách chiến bách thắng, nâng nước Do Thái lên hàng bá quyền, thì Dượng lại gọi Đấng Cứu Thế là Đấng tha tội. Bởi đâu? Phải chăng chín tháng câm nín đã giúp Dượng suy nghĩ đúng về sứ mạng của Thầy.
Dường như trong thừ thách đau thương mà người ta đọc Lời Chúa thì hiểu ý Chúa rõ hơn. Và nếu thế thì Dượng Dacaria bị câm không phải là hình phạt của Chúa, mà là một hoàn cảnh tốt để Dượng cảm nghiệm được Chúa. Suy niệm Lời Chúa trong cơn thử thách là tuyệt vời!