|
Mình xin chia sẻ một chuyện đã khiến mình phải ân hận đến ngày hôm nay ...
Hồi còn học trung học, trong lớp mình có một cô có dáng người bé choắt, tính tình lầm lỳ, ít trò chuyện với ai, lại có vẻ nóng tính, có chuyện gì trái ý, là cô ấy la hét om xòm ... Lúc đó, mình thấy cô ta nhỏ con, lại dễ nổi nóng, cho nên một cách ngây thơ vô ... số tội, mình thấy đó là một trò vui, cho nên hay trêu chọc cổ ... Mình không nhớ rõ cụ thể là đã trêu chọc cổ cái gì ... nhưng đại khái gì cũng không ác ý gì cho lắm, đối với một người bình thường khác, chắc họ chỉ cười xòa cho xong, nhưng vì cô này nóng tính, cho nên có phản ứng mạnh, la hét, chửi bới ... Mà thói đời, càng nổi giận thì người ta càng có hứng chọc mình ... Cho nên mình cứ vô tư trêu chọc cô ấy mà không biết hiệu quả của việc làm ấy ...
Cho đến một hôm, cô giáo thông báo cô này phải bỏ học luôn, vì cổ phát bệnh tâm thần ... Mình nghe tới đó mà bàng hoàng đến lạnh người ... Thì ra, cô ấy hay la hét, không phải vì cô ấy nóng tính, mà vì cô ấy đã có mầm bệnh tâm thần sẵn trong người, nên rất dễ bị kích động ... Chỉ cần một chuyện nhỏ trái ý là có thể làm cho cô ấy không kiểm soát mình được ... Đối với những người như vậy thì mình cần giúp họ vui vẻ, và nhất là tránh cho họ bị đưa vào tình trạng tức giận vì như thế càng làm cho bệnh càng nặng ... Và cho đến lúc ấy thì mình mới ý thức hết hậu quả tai hại của một việc làm vô tình, vô ý của mình ... Bởi vì sự kiện cô ấy bị phát bệnh tâm thần hôm nay, là có bàn tay của mình dính vào, cho dù chỉ là vô tình với ý đùa vui!!!!!
Mình có cùng đi với cả lớp đến thăm cô ấy, và mình nhớ mãi chuyện ấy cho đến bây giờ ...
Trở lại với câu chuyện trên kia, rất có thể anh bạn hàng xóm kia chỉ:
1/ Vui miệng, kể chuyện cũ của người khác một cách vô thưởng vô phạt
2/ Có ý tốt với bạn, nghĩ rằng bạn mình cần biết sự thật về quá khứ của vợ anh ta ...
Nhưng anh ta lại không thể lường được tầm mức sự dữ sự xấu mà anh ta có thể gây ra từ một hành vi thiếu suy nghĩ, hay cho dù khởi đi từ một ý tốt (muốn cho anh chồng biết sự thật):
1/ Vợ chồng họ ly dị
2/ Hai người lớn dang dở tình duyên
3/ Hai đứa bé có cha không me, có mẹ không cha, đau khổ cả một tuổi thơ
4/ Cha me chúng tái hôn, không chăm sóc chúng đàng hoàng
5/ Lớn lên hai đứa bé không được học hành tử tế, rồi hận đời thành du côn, du đãng
6/ Hai đứa bé trộm cắp hút sách bài bạc, băng đảng, hại cả trăm người khác
7/ Cả trăm nạn nhân của hai đứa bé này tiếp tục hai tiếp cả ngàn, cả vạn người khác nữa
Sự ác cứ thế mà nhân đôi, nhân mười, mà tiếp nối theo đường dây chuyền, ân ân oán oán không biết bao giờ mới dứt ...
Một sự ác ghê gớm như thế lại khởi đi từ một câu nói hết sức vô ý vô tình và có khi từ một lòng tốt muốn cho bạn mình biết sự thật!!! Một sự thật mà khi anh chồng biết, chẳng những chẳng giúp sửa được quá khứ sai lầm của người vợ, mà chỉ làm tan nát một gia đình, và sau đó có thể góp phần gây rối cho xã hội!
Ông bà không phải là không có lý do khi có câu: lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau ... |
|