“Sứ vụ hữu hình” của Chúa Con và của Chúa Thánh Thần.
Biến cố nhập thể của Chúa Con và lễ hiện xuống (của Chúa Thánh Thần) mà chúng ta gọi là “các sứ vụ hữu hình” đã được xếp vào các sứ vụ “vô hình” như chúng ta sẽ trình bày cách sâu xa hơn. Con Thiên Chúa đã làm người, để rồi trong đức tin, chúng ta đón nhận nơi Ngài ân sủng và chân lý. Chúa Thánh Thần cũng tự mạc khải mình qua các dấu chỉ để cho thấy ân sủng dồi dào, nhờ đó Ngài thánh hoá Giáo hội từ bên trong.
Các “sứ vụ hữu hình” (nhập thể của Chúa Con và sự sống trong thân xác của Ngài cũng như sứ vụ của Chúa Thánh Thần dưới các dấu chỉ đã được các chứng nhân chứng thực) là tất cả những lần mạc khải và cứu độ. Một đàng, các “sứ vụ hữu hình” này mạc khải các Ngôi Vị thần linh và biểu lộ việc ban tặng trong ân sủng. Thiên Chúa dẫn đưa chúng ta đến với thế giới vô hình ngang qua thế giới hữu hình. Đó là cách thức nhận biết cùng bản tính với chúng ta: khởi đi từ kinh nghiệm khả giác mà chúng ta được dẫn đến với các thực tại ? bên kia giác quan. Thiên Chúa dùng các thực tại hữu hình để mặc khải mầu nhiệm của Ngài cho chúng ta. Đàng khác, các “sứ vụ hữu hình” của Chúa Con và của Chúa Thánh Thần đem lại sự thánh hoá và ơn cứu độ. Hai khía cạnh này được liên kết mật thiết với nhau như là sự mạc khải và sự trao ban của các Ngôi Vị thần linh. Trước hết, chúng ta hãy nhìn nhận chúng trong sứ vụ của Chúa Con để tiếp tục suy xét chúng trong sứ vụ của Chúa Thánh Thần.
“Khi thời gian tới hồi viên mãn, Thiên Chúa đã sai Con mình đến, sinh bởi một người đàn bà” (Gl 4, 4). Trong sự duy nhất của Ngôi Vị thần linh của mình, Chúa Con đảm nhận nhân tính đã được cưu mang trong cung lòng trinh Nữ Maria. Ngay từ giây phút đầu tiên của sự thụ thai, nhân tính đó là nhân tính của Con Thiên Chúa. Sự sai đi của Chúa Con lúc nhập thể được trình bày trong toàn bộ mầu nhiệm của sự hiện hữu Ngài trong thân xác. Việc sai đi này cho thấy Chúa Con được Chúa Cha nhiệm sinh từ đời đời. Sự sống của Chúa Con trong thân xác nhân loại, những lời nói và hành động của Ngài mạc khải sự nhiệm sinh từ đời đời bởi Chúa Cha. Sự sai đi này cũng mang lại ơn cứu độ cho chúng ta. Chúa Con trở nên người phàm để cứu độ nhân loại với sự cộng tác tích cực của nhân tính mà Ngài đã đảm nhận. Qua các mầu nhiệm đời sống trong thân xác, sự khổ nạn và sự phục sinh của Ngài, Con Thiên Chúa nhập thể đổ tràn Thánh Thần thánh hoá.
Chúng ta hãy chiêm ngắm Chúa Kitô dưới ánh sáng đức tin của Công Đồng Chalcédoine (Chúa Kitô là Thiên Chúa thật và người thật, hai bản tính hiệp nhất trong một Ngôi Vị, không lẫn lộn, không tách biệt). Trong bản tính Thiên Chúa với tư cách là Thiên Chúa thật, Chúa Con làm người là căn nguyên chính của ơn cứu độ. Trong nhân tính với tư cách là người thật, Chúa Con cũng là căn nguyên ơn cứu độ: nhân tính của Ngài là “dụng cụ” của Thiên Tính như đã được thánh Athanase d'Alexandrie, thánh Cyrille d'Alexandrie, thánh Jean Damascène và các tiến sĩ Kitô giáo khác giải thích. Nhân tính của Con Thiên Chúa nhập thể có quyền năng cứu độ, bởi vì nhân tính thì hiệp nhất với bản tính thần linh trong con người của Ngài và bởi vì nhân tính được hoàn thiện cách duy nhất như Chúa Thánh Thần. Sự hiệp nhất của bản tính nhân loại với bản tính thần linh trong Ngôi Con (Ngôi hiệp) tạo nên nhân tính này như là dụng cụ của thiên tính; sự sung mãn ân sủng mà nhân tính này được đổ tràn (Chúa Kitô được xức dầu bằng Thánh Thần) sự hoàn hảo để nhân tính thực hiện hành động cứu độ của mình cách thích đáng. Nếu như chúng ta đã phân biệt Thiên Tính và nhân tính của Chúa Con thì chính là để chứng tỏ sự hiệp nhất và cộng tác của hai bản tính đó trong một Ngôi Vị duy nhất. Hoạt động nhân tính của Chúa Kitô cộng tác cách tự do với hoạt động thần linh của Ngài dưới danh hiệu là dụng cụ của Thiên Tính để ban phát Thánh Thần cho chúng ta và cho chúng ta tiếp xúc với Chúa Cha. Người ta có thể ghi nhận ở đây tất cả giáo huấn của Kinh Tin Kính (Credo) về Chúa Kitô.