|
Văn Thân là những người Yêu nước?
Người Công Giáo là theo Tây, phản quốc?
Có nói từ bây giờ cho đến tận thế, thì những con mắt, những cái đầu của các hậu duệ của những quý ông Văn thân duy sát Tả mà sợ tây này cũng không bao giờ thay đổi cũng như không bao giờ mở!
Hơn hai ngàn năm nay, Chúa Giê su trước mắt những tay sai thần dữ cũng là một người không ra gì , đòi làm vua nên bị xử đóng đinh trên thập giá!
Trò không hơn thầy, tớ không hơn chủ, Chúa Giê su đã từng nhắn nhủ các môn đệ của Người, cho nên không lạ lẫm gì những việc vu vạ bôi nhọ chụp mũ xuyên tạc đạo Công Giáo của các con cháu những quý ông khát máu diệt chủng Văn Thân ngày nay!
Đến bây giờ , những con cháu của những người yêu nước mà run sợ đầu hàng giặc Tây này vẫn tìm mọi cách mọi thủ đoạn để tiếp tục hành động giống như cha ông của họ xưa kia, tuy chỉ còn trên phương diện tình thần!
Chính vì thế cho nên trên internet ngày nay, số lượng những bài viết chống đạo, chê bai các danh nhân Công Giáo, chê bai đạo Công Giáo vẫn tràn lan úng thủy mà theo sự suy nghĩ cá nhân của tôi, thường chiếm 10 trên 1! Nghĩa là 10 bài viết chống đạo thì may ra mới có một bài phản hồi bênh vực Đạo!
Chúa Giê su và Đức Mẹ Maria mà không thể cứu nổi Giu đa, vì đã trao cho hắn toàn quyền tự do. Thế thì chỉ là một chuyện siêu ảo tưởng khi mơ mộng rằng có thể khuyên răn, cảm hóa nổi những quý ông như trần chung ngọc, nguyễn ngọc quỳ, luxiphe nguyễn…. chỉ việc ăn cơm xong và tích cực thi hành nhiệm vụ của cha ông họ!
Nhưng tôi nêu đề tài về Văn Thân này ra, chỉ vì mục đích cũng cố niềm Tin của người Ki Tô hữu chúng ta mà thôi. Bởi vì hiện nay, người Công Giáo chúng ta nhất là giới trẻ vô cùng hoang mang khi hầu như chỉ thấy toàn những ”bằng chứng” chứng minh “thuyết phục” lỗi là do bên Công Giáo gây ra! Trong khi đó có thể coi là rất ít những bài viết, những tiếng nói phản đối sự xuyên tạc vu vạ này từ bên Công Giáo. Và chính việc này đã làm cho không ít người trẻ rơi rụng niềm Tin!
Tôi vẫn đang tiếp tục chứng minh và nhấn mạnh rằng :sự Yêu Nhầm, sự phản đối quyền Tự Vệ của người Công Giáo là một sự cố tình vô tình tiếp tay cho những thế lực thần dữ để chống đối Giáo Hội, chống đối đạo Công Giáo.
Trong bài viết này, xin mọi người hãy xem lại một trong nhiều chiến tích của các quý nhân duy sát Tả mà sợ Tây Văn Thân đối với giáo dân Công Giáo ở địa phận Tam Tòa, miền Trung vào cuối thế kỷ thứ 19 trong trang sau:
http://dmhcg.org/CustomLinkModule/Li...mid=0&pageid=0
Nếu không vào được, xin hãy dán link trên vào trang tìm kiếm coccoc.com.vn.
Giáo sư Trần văn Giàu, một nhà sử học nổi tiếng của Việt Nam hiện nay. Ông ta là người vô thần, nhưng đã viết như sau:
“Không thể chối cãi rằng phong trào 1874 ở Nghệ Tĩnh là phong trào yêu nước, do Văn Thân yêu nước khởi xướng. Nhưng cũng không thể chối cãi rằng các nhà Văn Thân yêu nước đã làm những điều rất sai chính trị khi họ xem việc “sát tả” là điều kiện thứ nhất của việc “bình Tây”, không biết phân biệt giáo dân bình thường và những giáo sĩ làm tay sai cho giặc Pháp. Họ vơ đũa cả nắm, và vô tình họ đẩy tất cả những người đạo đồ Thiên Chúa qua một bên, bên giặc Pháp. Họ đặt nhiệm vụ “gìn giữ văn minh Nho giáo” cho cuộc vận động, như thế là bó hẹp quá, là hạn chế quá cái ý nghĩa của cuộc vận động, ý nghĩa đó là cứu nước Việt Nam, chớ nào chỉ bảo vệ riêng một đạo nào, bất kỳ Nho giáo, hay Phật giáo, hay Lão giáo. “Bình Tây” chỉ chắc mọi người dân đồng ý, còn “sát Tả” thì vị tất người dân thường đã nhất trí bằng lòng; các nhà Văn thân khởi nghĩa vô hình trung đã tự cô lập mình, càng dễ bị triều đình đánh dẹp.” [27]
Và sau đây xin trích đoạn tóm tắt một trong hàng trăm chiến tích của các “vĩ nhân yêu nước” mà hiện nay bọn phiến quân khủng bố tàn sát diệt chủng IS còn phải khiếp sợ mà gọi bằng sư tổ:
3.- Giáo xứ Tam Tòa, thử thách đức tin qua trường kỳ lịch sử.
Hành trình gian khổ vì đức tin của giáo xứ Tam Tòa có quan hệ hữu cơ với các cơ cấu tiền thân của nó là giáo xứ Động Hải hay họ Lũy, giáo xứ Đại Phong, giáo xứ Mỹ Hương, Sáo Bùn trong bối cảnh chính trị là những cuộc biến động do phong trào Văn Thân tại tỉnh Quảng Bình tác động sau biến cố kinh đô thất thủ ngày 23 tháng 5 năm ất dậu (1885).
Hơn một thập kỷ trước đó tại Nghệ Tĩnh (năm 1874) đã xuất phát phong trào Văn Thân có liên hệ đến quá trình lịch sử của đạo Công Giáo tại Việt Nam vốn cũng đã được giới sử học nhiều lần đề cập tới.
Trong Việt Nam Sử Lược, cụ Trần Trọng Kim có viết rằng: “Nguyên lúc bấy giờ dân trong nước ta chia ra làm hai phái: bên lương, bên giáo; hai bên vẫn không ưa nhau. Đến khi xảy ra việc đại-úy Francis Garnier lấy Hà-nội, bọn sĩ-phu ở mạn Nghệ-Tĩnh thấy giáo-dân có nhiều người theo giúp ông ấy, thì lấy làm tức giận lắm, bèn rủ nhau nổi lên đánh phá. Tháng giêng năm giáp-tuất (1874), là năm Tự-đức thứ 27, đất Nghệ-an có hai người tú-tài là Trần Tấn và Đặng Như Mai hội-tập cả các văn-thân trong hạt, rồi làm một bài hịch gọi là “Bình-tây sát tả”, đại-lược nói rằng: “Triều-đình dẫu hòa với Tây mặc lòng, sĩ-phu nước Nam vẫn không chịu, vậy trước nhất xin giết hết giáo-dân, rồi sau đánh đuổi tây cho hết, để giữ lấy cái văn-hóa của ta đã hơn 1000 năm nay, v.v.” Bọn Văn-thân cả thảy độ non ba nghìn người, kéo nhau đi đốt phá những làng có đạo. Nước ta mà không chịu khai-hóa ra như các nước khác là cũng bởi bọn sĩ-phu cứ giữ thói cũ, không chịu theo thời thế mà thay đổi. Nay sự suy-nhược của mình đã sờ sờ ra đấy, thế mà vẫn cứ không chịu mở mắt ra mà nhìn, lại vì sự tức-giận một lúc mà làm việc nông-nổi càn-rỡ, để cho thiệt-hại thêm, như thế thì cái tội-trạng của bọn sĩ-phu đối với nước nhà chẳng to lắm ru!” [14]
Bài hịch đó có tên gọi “Hịch kêu gọi khởi nghĩa của Văn Thân” nhưng vì căn cứ vào nội dung chủ yếu nói hai việc là giết Đạo và đánh Tây nên gọi tắt là hịch “bình Tây sát Tả”, với một đoạn trích dẫn như sau:
“Đây, các bạn, lời thề của chúng ta!
“Chúng ta đồng đứng lên chống kẻ thù chung!
“Nhà nho chúng ta, theo truyền thống đấu tranh cao quý, chúng ta tạm gác bút nghiên để cầm lấy khí giới.
“Hôm nay, hỡi các bạn, hãy chiến đấu cho Công lý !
“Hãy quyết tâm ra bãi chiến trường.
"Công lý ở về phía ta. Chúng ta thề tử chiến với kẻ thù. Thực hiện các nguyện vọng cao quý của chúng ta.
“Chúng ta có lẽ phải, cho nên chúng ta là người bất khả chiến bại. Khi chúng ta đứng lên, công lý của chúng ta sẽ được tô điểm bởi một trận thắng vẻ vang!
“Than ôi! Mối đạo giả dối của Gia Tô đã vào nước chúng ta.
“Kinh cầu nguyện của chúng chiêm ngưỡng Chúa và các vị Thánh.
“Bọn đui! Bọn điếc! Bọn ngu!
“Các chủ thuyết của chúng dạy rằng không có cha cũng không có vua trên đời này.
“Bọn chó! Bọn dê cừu!
“Lời biện bác của chúng đều vô lý và xuyên tạc.
“Thái độ của chúng khiêu khích và phách lối. [15]
Trong tác phẩm Nước Đại Nam đối diện với Pháp & Trung Hoa, giáo sư Yoshiharu Tsuboi đã đưa ra một định nghĩa rõ ràng về hai chữ văn thân: “Từ văn có nghĩa là “chữ” và cũng có nghĩa “người biết chữ”. Trong xã hội cổ xưa, ở Trung Hoa và ở Việt Nam, từ này thông thường dùng để chỉ người có học thức. Từ thân có nghĩa chính từ nguồn gốc là cái dải thắt lưng tơ mà viên chức thời Trung Hoa xưa cột áo ngang lưng: từ này dùng để chỉ các thân hào, thư lại ở địa phương; hoặc viên chức về hưu – các chuyên gia tiếng Anh viết lịch sử Trung Hoa phiên dịch chữ này ra tiếng Anh là gentry, tiếng Pháp: petite noblesse. Vậy theo ngữ nguyên, văn thân chỉ chung các nhân sĩ, thân hào, thư lại ở địa phương và các viên chức về hưu. Và ở thời kỳ Tự Đức, hình như từ ngữ này giữ cái nghĩa ấy.” [16]
Vị giáo sư này còn nói rõ thêm nhiệm vụ chính yếu của lớp văn thân này: “Chính các thân hào và nhân sĩ đảm nhiệm việc phiên dịch cho dân chúng các tuyên cáo chính thức, các bài viết bằng Hán tự và dân chúng sẽ không hiểu nếu đọc nguyên văn. Điều này và chức vụ “trung gian cấn thiết” của văn thân giữa cấp lãnh đạo và quần chúng đặc biệt quan trọng đối với các biến cố mà chúng tôi nghiên cứu nhân các bài hịch và các cuộc vận động chống Pháp, chống công giáo.”17 Yoshiharu Tsuboi cũng đề cập đến trình độ của lớp văn thân này: “Trung tâm của giới nhân sĩ là nhóm tú tài, một vị trí không rõ rệt giữa quan và dân: “gần thành công”, sánh với các quan, vì họ không lên đến được tột đỉnh kỳ thi – không dỗ cử nhân, tiến sĩ – nhưng trái lại, họ thành công ở chỗ hơn các người hỏng thi và quần chúng…” [18] Năm 1874, nhóm Văn Thân làm loạn ở Nghệ Tĩnh đã bị Nguyễn Văn Tường và Lê Bá Thận dẹp tan.
Sau cuộc tập kích người Pháp tại kinh đô Huế ngày 23 tháng 5 năm ất dậu (1885) thất bại. Tôn Thất Thuyết đưa vua Hàm Nghi ra Quảng Trị rồi ban hành chiếu cần vương kêu gọi giới sĩ phu đứng lên giúp vua; khắp nơi phong trào Văn Thân ào ạt nổi dậy tấn công giáo dân suốt 18 tỉnh Trung Kỳ trong chiến dịch gọi là “bình Tây sát Tả”. Giáo xứ Tam Tòa sau này vốn là hậu thân của các giáo xứ Đại Phong, Mỹ Hương, Sáo Bùn, Sáo Cát lúc bấy giờ chịu lâm vào cơn lốc tang thương của lịch sử, nạn nhân của phong trào Văn Thân cho nên tìm hiểu một vài biến cố xảy ra với các giáo xứ này cũng là để biết được các hành trình gian khổ vì đức tin của người giáo dân Tam Tòa từ trước cũng như hiện tại.
Trong cuốn sách Những bí ẩn lịch sử đàng sau cuộc chiến Việt Nam, tác giả Lữ Giang cho biết một số biến cố đức tin liên hệ tới làng Đại Phong như sau: “ Dòng họ nhà Ngô khi di cư vào Quảng Bình đã đến cư ngụ ở làng Đại Phong, huyện Phong Lộc (sau này sát nhập vào huyện Lệ Thủy), phía tây nam thành phố Đồng Hới (tỉnh lỵ Quảng Bình), cách thành phố này khoảng 30 cây số. Đây là một làng quê hẻo lánh, nhưng ruộng đất khá phì nhiêu. Từ Mỹ Duyệt, một làng nằm bên quốc lộ 1 trên đường từ Đồng Hới đi Quảng Trị, đi bộ về phía tây, theo một con đường rộng khoảng 2 mét, băng qua những cánh đồng ruộng dài khoảng 4 cây số, sẽ gặp làng Mỹ Phước, một xứ đạo nhỏ. Đi hết làng Mỹ Phước, qua một cái cầu ván là làng Đại Phong. Ngày xưa Đại Phong cũng là một xứ đạo. Khoảng năm 1628, linh mục Alexandre de Rhodes đến truyền giáo ở Quảng Bình, các làng Trung Quán, Mỹ Hương, Mỹ Định, Mỹ Duyệt, Mỹ Phước, Đại Phong, Sáo Bùn… lần lượt theo đạo Công Giáo. Dòng họ nhà Ngô cũng theo đạo từ đó.
Sau cuộc chính biến đêm 22 rạng ngày 23 tháng tư năm Ất Dậu (1885) tại kinh thành, Triều Đình Huế đưa vua Hàm Nghi ra Quảng Trị, rồi sau đó đưa đến huyện Tuyên Hóa của tỉnh Quảng Bình, có Tôn Thất Thiệp và Nguyễn Phạm Tuân đi theo phò vua. Phong trào Cần Vương do Văn Thân lãnh đạo nổi lên tàn sát người Công Giáo và đốt phá các làng Công Giáo. Tất cả các giáo xứ ở Quảng Bình như Sáo Bùn, Trung Quán, Mỹ Hương, Mỹ Định, Mỹ Trạch, Đại Phong v.v… đều bị tiêu diệt. Văn Thân lùa giáo dân vào trong các nhà thờ rồi lấy lửa đốt luôn nhà thờ. Chỉ có một số ít chạy thoát được.
Sau khi giáo xứ Đại Phong bị thiêu hủy, dòng họ nhà Ngô còn sống sót được chia ra hai nhánh: Nhánh cụ Ngô Đình Khả chạy vào Thừa Thiên và đến định cư ở Bãi Dâu. Nhánh cụ Ngô Đình Quyền (anh cụ Ngô Đình Khả) chạy về Đồng Hới (tỉnh lỵ Quảng Bình hiện nay). Tại đây, họ gặp một số giáo dân còn sống sót của các giáo xứ Sáo Bùn, Mỹ Hương, Mỹ Định v.v… cũng đang sống trốn tránh ở đây. Cuối năm 1886, khi phong trào Văn Thân đã bị dẹp tan, linh mục Bonin đã họp các nhóm giáo dân chạy tán loạn lại và thành lập một giáo xứ mới, lấy tên giáo xứ Tam Tòa, ở trên bờ sông Nhật Lệ, ngay phía bắc thành Đồng Hới. Sở dĩ gọi là giáo xứ Tam Tòa vì tại khu vực này trước đây có Tam Pháp Tòa [19] của nhà Nguyễn.
Gia đình cụ Ngô Đình Quyền quay về Đại Phong, xây dựng lại xóm làng, nhưng một người con của cụ là ông Ngô Đình Miều và gia đình cư ngụ luôn tại Tam Tòa [20]. Cô Ngô Đình Thị Tiến, em ruột cụ Ngô Đình Khả, lúc đó khoảng 12 tuổi, may mắn sống sót trong vụ Văn Thân đốt nhà thờ Đại Phong, trong một trường hợp rất lạ lùng. Khi Văn Thân đến vây giáo xứ Đại Phong, một số giáo dân chạy vào nhà thờ, một số chạy ra đồng hay các làng chung quanh để ẩn trốn. Văn Thân đến vây nhà thờ, chận ở các cửa, air a thì chém. Sau đó, Văn Thân nổi lửa đốt nhà thờ.
Theo cô Tiến kể lại, khi lửa đang cháy bên ngoài, giáo dân bình tĩnh đọc kinh cầu nguyện. Linh mục chính xứ đứng giữa cung thánh hướng dẫn giáo dân cầu nguyện. Tro từ trên nóc nhà thờ đổ xuống như mưa, khói tỏa mịt mù. Linh mục chính xứ đã lấy một cái thúng đội lên đầu, tiếp tục đứng cổ võ giáo dân giữ vững đức tin, cho đến khi ngài ngã quỵ vì bị ngộp thở. Khi thấy tiếng kinh không còn nữa, Văn Thân biết mọi người trong nhà thờ đã ngã gục, liền mở cửa vào nhà thờ lục soát, thấy ai còn sống thì chém cho chết. Lúc đó vì còn nhỏ, cô bị đè bẹp dưới xác của những giáo dân người lớn, nên Văun Thân không thấy. Khi Văn Thân rút đi, chờ đêm tối cô bò ra khỏi khu nhà thờ, nhưng không dám tìm về nhà mà đến một nhà quen không công giáo xin ẩn trốn. Bà chủ nhà có hai người con cũng theo Văn Thân đi đốt phá các làng công giáo nên rất sợ. Khi thấy hai người con cùng với những người khác đến lục soát ở khu gần đến nhà bà, bà bảo cô Tiến lội xuống dưới ao, rồi bà lấy bèo phủ lên. Văn Thân đi qua bờ ao, có thọc mũi giáo xuống ao tìm kiếm, cô bị ngọn giáo đâm trúng ở trán, nhưng Văn Thân không biết, nhờ vậy cô đã sống sót. Sau này người ta vẫn còn thấy một vết thẹo dài trên trán cô.
Khi phong trào Văn Thân bị dẹp tan, cô đã tìm lại được gia đình người anh là ông Ngô Đình Miềuvà theo gia đình này ra ở giáo xứ Tam Tòa mới thành lập. Năm 1888, linh mục Bonin lập Dòng Mến Thánh Giá Tam Tòa. Dòng này là hậu thân của Dòng Mến Thánh Giá ở Mỹ Hương đã bị Văn Thân đốt năm 1885. Cô Tiến đã xin đi tu ở Dòng này và về sau được thăng lên chức Bề Trên của Dòng.
Những giáo dân quay trở lại Đại Phong đã góp tiền bạc xây lại nhà thờ Đại Phong đẹp hơn nhà thờ cũ, nhưng vì số giáo dân trở lại lập cư quá ít nên được Đức Giám Mục Giáo phận sát nhập vào giáo xứ Mỹ Phước ở gần đó. Nhà thờ Đại Phong sau đó được gỡ ra và bán cho một giáo xứ ở Huế.” [21]
|
|