|
SUY NIỆM THỨ NĂM TUẦN I MÙA VỌNG
(Mt 7, 21. 24-27)
Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước. Ta được diễm phúc nghe Lời Thiên Chúa phán dạy mỗi ngày Chúa nhật. Lời Thiên Chúa là ánh sáng và lương thực mà ta cũng cần đến hằng ngày trong suốt cuộc đời mình.
Chính vì nhờ lắng nghe Chúa Giê su mà lòng các môn đệ Emmaus đã bừng cháy lên. Lời ấy họ đã lãnh nhận như một ngọn lửa. Lửa tình yêu ở trong Thiên Chúa.
Trang Tin Mừng hôm nay thẳng thắn nói với ta rằng làm sao để tiếp nhận Lời Chúa và rồi nếu như chỉ đón nhận bằng sự hiểu biết không thôi chưa đủ. Điều quan trọng là Lời được nghe phải thực sự đi vào cuộc sống của ta và ta phải thực hành Lời nữa.
Tất cả những gì Chúa Giê su dạy chúng ta cần phải đem vào cuộc sống. Chúng ta không thể chỉ sốt sắng lắng nghe hay nói những lời tốt đẹp hoặc làm những việc phi thường, ngay cả nhân danh Chúa, nhưng còn phải tập sống như những người con cái đích thực của Thiên Chúa.
Trung tâm bài diễn từ của Đức Ki tô, có một tin mừng : Thiên Chúa là Cha chúng ta; Chúa Giê su dạy chúng ta cầu nguyện. Trọn bài diễn từ trên núi đặt trọng tâm vào lời kinh tuyệt vời mà Ngài dạy chúng ta. Tương quan của Thiên Chúa với chúng ta và của chúng ta với Ngài làm đảo lộn tất cả mọi sự trong cuộc sống của chúng ta. Từ nay, chúng ta không còn có thể sống như trước kia được nữa. Nếu Thiên Chúa là Cha chúng ta và nếu chúng ta là con của Ngài, thì tình yêu của chúng ta đối với Ngài phải được diễn tả bằng tình yêu thương nhau.
Ai cho rằng mình yêu mến Thiên Chúa và không yêu mến anh em mình là một kẻ nói láo. Vì chính họ cũng là con cái Thiên Chúa. Nếu chúng ta từ chối tha thứ cho một ai đó, nếu chúng ta làm điều xấu cho nhau, chúng ta đoạn tuyệt với Thiên Chúa đang yêu chúng ta cũng bằng tình yêu như thế.
Thánh Matthêu đã nhìn lại nội bộ cộng đoàn và nhận ra có những thành viên bất xứng với danh hiệu của họ. Ngài gọi họ là bọn xét đoán sai, càm ràm (7,1), đạo đức giả (c. 5), ngôn sứ giả (c. 15), cây không quả (c. 20). Cuối cùng, ngài tổng hợp tất cả lối sống gây khó chịu, vấp phạm, là xấu xa, thậm chí là thuộc về Satan. Trước sau rồi họ cũng bị lật mặt nạ và kết án. Do đó, tốt nhất họ nên xét đoán chính mình trước đi và kịp thời rút khỏi con đường xấu xa, con đường rộng rãi, thênh thang, nhưng đưa tới diệt vong (c. 13) để đi theo con đường chật hẹp đưa tới sự sống (c. 14).
Đòi hỏi của tin mừng rất rõ ràng, rất thẳng thắn và quyết liệt : “Không phải nói với ta: ‘Lạy Chúa, Lạy Chúa’ là được vào Nước Trời đâu, những phải làm trọn thánh ý của Cha Ta đấng ngự trên trời”.
Ngày xưa, tiên tri Isaia đã đưa ra một lời cảnh báo giống như thế: “Dân nầy chỉ đến gần ta bằng lời. Môi miệng chúng tôn vình ta nhưng dân thì xa cách Ta”. Chúng ta không thể chỉ bằng lòng với lời cầu nguyện. Điều quan trọng là thực sự đi vào trong thánh ý của Thiên Chúa. Thánh ý của Cha, tức là không một người con nào của Ngài bị loại ra ngoài tình yêu của Ngài.
Không phải chỉ cứ nói những lời tốt lành, có đức tin đúng đắn, có những khát vọng ngay lành là đủ. Không phải chỉ cần bước đi trên nẻo đường thênh thang với tư tưởng hướng về Nước Trời và thỉnh thoảng kêu tên Chúa, là đã đủ để được cứu độ (x. 6,9; 10,15). Còn phải chu toàn ý muốn của Thiên Chúa. Những người bị loại trừ rất có thể đã là những người nói giỏi, những chuyên viên Phụng vụ sắc bén, nhưng họ đã không cố gắng hoàn tất những gì họ cử hành, có khi lại còn làm ngược lại, làm điều dữ.
Điều thách thức ta hiện nay đó là sống trong một thế giới nói nhiều hơn làm: người ta thích và buộc phải nghe đủ mọi lời nói tốt đẹp, nhưng hầu hết không có hành động tương ứng đi theo. Ai trong chúng ta cũng đều nhận ra một sự cách biệt to lớn giữa những lời hứa tốt đẹp và những thực tại trong cuộc sống hằng ngày.
Điều đáng tiếc là sự cách biệt ấy cũng xảy ra trong cuộc sống đức tin của người ki tô hữu. Vẫn còn một khoảng cách giữa những gì chúng ta tin và cách chúng ta sống; đó là khi chúng ta từ chối chia sẻ với người nghèo, khi chúng ta gây ra bất công cho người khác, khi chúng ta giữ lòng hận thù chống lại một ai đó gây điều xấu cho chúng ta. Ngang qua họ, chính Chúa bị từ khước và bị khinh dễ. Cám dỗ to lớn nhất là giải khuây bằng việc tán gẫu. Ngày nay, chúng ta phải cảnh giác: Nói hay biết nhiều về Thiên Chúa không thôi chưa đủ. Còn phải sống những gì mình đã biết.
Để giúp đỡ chúng ta hiểu tất cả những điều đó, Chúa Giê su dùng một so sánh: Ai muốn xây nhà thì phải dựa vào nền móng vững chắc, nếu không, chỉ một trận bão nhỏ, thì tất cả sẽ bị quét sạch nhanh chóng.
Thánh Kinh đã mạc khải cho ta rằng Thiên Chúa là Đá tảng của chúng ta. Nếu chúng ta thực sự gắn bó với Đức Ki tô, nếu chúng ta lắng nghe lời Ngài và nếu chúng ta thực sự mang ra thực hành, thì chúng ta giống như người nhìn xa, xây nhà mình trên tảng đá. Mưa rơi xuống, lũ có tràn vào. Bão táp có đánh vào nhà đó, nhà cũng không bị sập vì đã được xây trên tảng đá.
Xây nhà trên đá, đó là dựa vào chính Đức Ki tô. Không có Ngài, chúng ta không thể chống lại với bão táp của cuộc đời. Thế giới đang cần những người ki tô hữu vững chắc, trung kiên trong đức tin và đặt tất cả tin mừng trong cuộc đời của mình. Vương quốc của Thiên Chúa cũng sẽ đến như thế. Chúa Giê su đã hiến dâng cuộc sống mình trên cây thánh giá để cho Vương quốc Ngài ngự đến. Và chúng ta, chúng ta có sẵn sàng để hành động chưa ?
Khi tụ họp nhau để cử hành Tiệc Thánh Thể ta muốn tín thác hơn vào Chúa. Mỗi Thánh lễ là một cơ hội để ta đến gần Ngài hơn và thực . Chính đó là cơ hội mà ta đến kín múc tràn đầy tình yêu để thông truyền lại cho tất cả những người chung quanh ta.
nguồn: VRNs
|
|