| 
 |  
 
 Mã số: 16-100 
 
ĐÔI MẮT VŨ TRỤ 
 
 Đã mười hai giờ khuya rồi, Du vẫn ngồi co ro bất động nhìn xa xăm vào  trời đêm. Từ ô cửa kính trên tầng hai mươi của tòa nhà cách đó chừng một  trăm mét, một người đàn ông da đen lạ mặt đang quan sát Du. Cậu ngồi  trên mái ngói của tòa nhà nhỏ phía dưới, thơ thẩn kết nối những chấm  sáng trên bầu trời thành bức hình sinh động, lơ đãng thả hồn trôi theo  những đám mây lửng lơ cuộn tan trong ánh sáng huyền ảo của đêm trăng.  Người đàn ông lạ nghẹn ngào xót xa khi nhìn thấy Du gục mặt trong lòng  bàn tay như một đứa trẻ bất hạnh lạc lõng giữa cuộc đời trăm ngã. Du  đang mất phương hướng, đang bị trơ ra bởi những thứ trôi qua mà lòng  mình không thể bắt nhịp kịp. 
 *** 
  
 
 
 Mười giờ đêm, bóng tối phủ kín  căn phòng đến ngộp thở, là do cái choáng ngợp của đêm đen hay là do sự  chênh vênh, bất lực đang đè nén cõi lòng Du. Cậu thả từng bước nặng nề  men theo các dãy giường bước ra cửa, hướng về phía cầu thang tối om  không một ánh đèn. Mông lung vịn lấy thành cầu thang, Du lê bước đến  tầng trên cùng. Gió thốc vào người, len vào chiếc áo thun mỏng manh cắt  xé da thịt. Du cũng chẳng mảy may để ý đến cái lạnh của thành phố biển  về đêm, cậu cố định vị chiếc cầu thang nhỏ nằm sát mép hành lang dưới  ánh sáng mờ của đêm trăng trong ngày khuyết bóng. Chiếc cầu thang này  dẫn lên mái ngói của tòa nhà. Nó đưa Du thoát khỏi cái sa mạc khô cằn  của tâm hồn để bước vào khoảng trời bình yên có thể lấp đầy những trống  vắng. Lên đến cuối cầu thang, Du nhấc chân bước qua thành tường cao  ngang đầu gối, rẽ theo lối đi sát mép ngói. Gió như muốn quật ngã Du  xuống tòa nhà 6 tầng, cậu cũng chẳng màng đến. Trong Du lúc này trống  rỗng, chẳng thể nghĩ được gì khác là tìm đến nơi nào đó thật mênh mông  để lấn át cái mênh mang của lòng mình. Du đưa tay bám vào mép ngói, bún  nhẹ người để rời lối đi nhỏ mà leo lên mái ngói phía trên. Chẳng mấy  chốc cậu đã ngồi trên cái vị trí cao nhất của tòa nhà. Đưa mắt nhìn  quanh bốn phía thành phố, Du dang rộng tay cố lấy vào lồng ngực cái hơi  lạnh trong lành của đêm để đẩy lùi những trống rỗng, khô khốc trong  lòng. 
 Du ngồi lặng lẽ trong dáng vẻ cô độc nhất, mắt thăm thẳm vô  hồn. Du không hề biết ở phía trên cao tòa nhà kia, có một người da đen  lạ mặt nép mình sau ô kính cửa sổ vẫn quan sát cậu. Đôi mắt người đó  trong ngần nhưng sâu thẫm, cả vũ trụ đều lọt thõm vào đôi mắt ấy. Đột  nhiên, một sự thôi thúc lạ thường khiến Du ngước lên, trong đêm tối cậu  không nghĩ mình có thể nhìn thấy đôi mắt của ai kia rõ đến vậy. Cái nhìn  của người lạ như ôm trọn cả không gian, nuốt chửng lấy sự nhỏ bé của  Du, bao bọc cậu khỏi những giá lạnh lúc này. Ánh nhìn xuyên thấu vào  những trống rỗng trong lòng Du, làm dịu mát cả những khô khốc tâm hồn. 
 Người đàn ông đón lấy ánh mắt vô hồn của Du, nhìn thấu tận cõi lòng  hoang hoải của cậu. Người đàn ông nhìn thấy những kí ức ẩn khuất trong  góc tối phủ bụi trắng xóa, nhìn thấy những gương mặt mờ nhạt hiện lên  rồi vụt tan, thấy những chuyện vui đến nhạt nhẽo, chuyện buồn đến hững  hờ. Bốn bề cõi lòng leo lét những mãnh vụn hư hại của quá khứ. 
 Du  lúc này cảm thấy mình bị hút vào ánh nhìn của người đàn ông kia. Mọi vật  xung quanh cậu dường như mờ nhạt đi, gió lạnh ban đêm như chẳng thể  chạm đến cậu, mọi âm thanh bên ngoài bỗng nhiên lùi xa để lại bình yên  cho hai tâm hồn. Du hít một hơi thật sâu như những thợ lặn thường làm  trước khi chìm mình khám phá thế giới huyền diệu dưới mặt nước. Cậu biết  mình đang bị chìm vào thứ gì đó mà bản thân không thể cưỡng lại, nó có  sức mạnh như những xoáy nước khiến đối phương ngạt thở bất cứ lúc nào  nếu không cố tâm sẵn sàng. Sau một cơn choáng xoay vòng cả tâm trí, Du  thấy mình lẻ loi giữa một vùng không gian tối om, lúc này cậu chỉ có thể  cảm nhận được cơ thể của mình còn hình ảnh thì chỉ là một vũng tối đen  kịt, dày đặt. 
 Du nghe thấy tiếng của ai đó đằng xa vọng lại, mỗi lúc một rõ và vô cùng thân quen. 
 “Cứu! Cứu! Có người đuối nước. Cứu em tôi với”. Những tiếng la hét kêu  cứu vang dậy làm Du bàng hoàng. Có nỗi đau tột cùng đang vùng mình trỗi  dậy sau bấy lâu bị đè nén. Cậu như vỡ vụn, hét lên: “Im đi, im hết đi,  tôi không muốn nghe. Cho tôi thoát ra cái nơi quỷ quái này. Làm ơn!”.  Đây chính là nỗi đau tột cùng mà Du cố chôn giấu suốt gần chín năm, hôm  nay sao nó lại trỗi dậy mạnh mẽ đến vậy. Cậu không muốn nghĩ và không  muốn ai nhắc đến nó. Cậu không dám đối diện và phủ nhận sự thật đớn đau  này. 
 Một chấm sáng nhỏ nhoi hiện lên phía đằng xa, phá tan cả không  gian dày đặt bóng tối. Chấm sáng to dần cho đến lúc hình thành nên những  hình ảnh thật rõ nét. “Em tôi, là em tôi, em tôi thật sao. Là Dương,  Dương ơi, anh hai của em đây. Em có nhìn thấy anh?”. Du nghẹn ngào từng  chữ trong nước mắt giàn giụa, tim cậu như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.  Du quá rõ hình ảnh này, rõ đến từng đường nét gương mặt đáng yêu của đứa  em cậu. Dù đã chôn giấu nó chín năm nay trong vùng kí ức sâu kín nhất  nhưng lúc này đây, nó vùng mình hiện lên thật rõ ràng. 
 “Anh Du! Em sợ lắm! Nước sâu quá. Buông em ra. Anh Du! Em sợ!” 
 “Không sao đâu! Ngoài này vui hơn! Có anh đây mà lo gì”. Du phớt lờ Dương trong khi tay vẫn cố kéo em ra xa bờ. 
 Du thét lên, lấy tay ôm mặt, mắt nhắm nghiền không muốn thấy lại cảnh  tưởng hãi hùng này: “Biến đi, xin đừng hành hạ tôi”. Cho dù đã nhắm chặt  mắt, tất cả những hình ảnh đó vẫn hiện lên rõ ràng trong bóng tối dày  đặt nơi tâm trí Du. Cậu không thể thoát ra nó. Càng trốn tránh cậu càng  tiến gần hơn với cảnh đau thương này. Chín năm rồi, Du chôn giấu nó.  Chính nó là nỗi đau mà cậu không dám đối diện. Nỗi đau của một sự thật  phũ phàng: Du đã hại chết Dương. Gồng mình chôn giấu nỗi đau đến nỗi Du  không đủ sức mặn mà với hiện tại. Cậu trở nên lặng lẽ, hời hợt và vô tâm  trước mọi thứ xung quanh. Du cố gắng hất tung nỗi đau đang hiện hình xé  nát tâm hồn, cho nó yên vị về nơi nó vẫn ở suốt chín năm nay nhưng mọi  thứ không hề biến mất mà hiện lên rõ nét hơn. 
 Trên hình ảnh trước  mặt, Du nhìn thấy một thanh niên đang đuổi theo sau cậu và Dương. Du nhớ  người thanh niên này, chính anh đã bất chấp nỗi sợ hãi lao mình ra giữa  hàng trăm con người khi nghe tiếng kêu cứu của cậu. Nhưng tiếc thay  người thanh niên này chỉ có thể cứu Du. Câu nhớ rõ cánh tay săn chắc của  anh dù đã mệt nhừ vẫn cố kéo cậu vào bờ. Tuy nhiên, ngay lúc này, đứng  trước kí ức của mình, Du phát hiện ra thứ gì đó rất thân quen từ ánh mắt  của người thanh niên. Ánh mắt sâu thẫm chứa đựng cả vũ trụ của một  người lạ. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nỗi đau dồn nén chín năm tan rã ra  như mây khói cuốn cậu vào đôi mắt huyền ảo của người thanh niên. 
  Trong cơn xoay vòng nhẹ lâng, Du thả lõng người rơi vào đôi mắt của  người thanh niên. Du thấy mình xuất hiện trong một căn phòng lớn. Trên  bốn bức tường, trần và sàn nhà xuất hiện những hình ảnh chuyển động lướt  nhanh liên tục. Du không khỏi bàng hoàng và choáng váng trước cảnh  tượng kì lạ này. Căn phòng còn trộn lẫn nhiều dải quang đủ màu sắc đang  uốn lượn, chúng bất thần đâm xuyên qua Du. Khi dải quang màu vừa chạm  đến Du, cậu cảm nhận được vô số thứ cảm xúc hỗn tạp ào ạt tuôn chảy khắp  người. Những thứ cảm xúc này đưa Du hướng nhìn lên khung cảnh những  tháng ngày sau sự ra đi của Dương. Thước phim kí ức tràn ngập màu thương  đau quay nhanh cho đến khi chậm lại tại một tán cây bên vệ đường. Đó là  Du, cậu đang ngồi co rút người trên chiếc ghế đá lạnh teo dưới tán cây  trong một đêm không trăng. Từng dòng xe rồi người người lướt qua sự thất  thần của Du. Mọi tiếng động chẳng chạm đến cậu, mọi cảnh vật trôi qua  không lấy được sự chú ý của cậu, bóng dáng cậu mờ nhạt chìm vào bóng tối  dưới tàn cây, ẩn khuất trong nhộn nhịp cuộc sống. 
 Du nghẹn ngào,  chạnh lòng và xót xa trước hình ảnh cậu của ngày xưa. Nhưng kìa từ đằng  xa, một cô gái với chiếc ba lô nhỏ trên lưng, tóc búi cao, gương mặt  sáng ngời, chậm rãi bước vào sự mờ nhạt đang bao trùm Du. Cô đến ngồi  cạnh cậu trên ghế đá. 
 Du nhớ cô gái đó, người con gái tên Phong Anh.  Phong Anh từng là tia sáng lóe lên trong những ngày âm u nhất cuộc đời  Du. Phong Anh dùng ngọn lửa tươi trẻ cháy bùng khát vọng sống đẹp nơi  mình sưởi ấm những ngày cô độc của Du. Và đặc biệt, Phong Anh mang lại  cho Du niềm tin vào Người Cha Yêu Thương mà cậu đã vô tình đánh rơi từ  khi nào không rõ. 
 “Anh Du, hôm nay anh đi gặp Cha em nhá!” 
 “Thật hả?” Du hỏi lại với chút ngạc nhiên. 
 “Ừ.” 
 Du càng khó hiểu khi Phong Anh lại dẫn cậu đến nhà thờ trong một Thánh  lễ chiều thứ bẩy để gặp Cha. Cho dù Du vẫn giữ thói quen đi lễ mỗi tuần  nhưng hôm nay cảm giác hoàn toàn khác. Cậu cùng Phong Anh đi gặp Cha cô.  Và đó không ngoài ai khác chính là Đấng mà mọi người đang sấp mình thờ  lạy. Sau Thánh lễ, Phong Anh quỳ lại rất lâu. Du cũng lặng lẽ quỳ cạnh  đợi cô, tâm hồn vẫn trống rỗng như mọi lần bước vào nhà thờ kể từ ngày  định mệnh ấy, riêng Phong Anh thì cậu tin chắc rằng cả tâm hồn cô đang  ngự trị bởi Đấng mà cô gọi là Cha. Một hồi sau, Phong Anh ngồi lên, mắt  vẫn hướng nhìn về trước, cô nói với Du: 
 “Anh Du, ngày mai, em vô nhà dòng”. 
 “Hả?”. 
 Du cảm thấy có chút gì đó xốn xang và mất mát. Đến lúc này, Du vẫn còn  cảm nhận được. Khung cảnh ngày đó hiện lên trước mắt cậu châm ngòi cho  bao dòng cảm xúc khó tả chảy lan rồi đọng lại thành giọt nơi khóe mắt.  Đứng trước những kỉ niệm cũ, Du vô tình phát hiện ra, lại là ánh mắt đó,  ánh mắt mênh mông ôm trọn tất cả nơi Phong Anh khi cô quay lưng từ biệt  Du. 
 Dòng kí ức tiếp tục trôi với những hình ảnh lặp lại, ngày ngày  có một cậu con trai lặng lẽ đến nhà thờ quỳ ngay hàng ghế đó mỗi Thánh  lễ ngước nhìn về trước. Phong Anh đi rồi, Du cũng chẳng còn buồn thương,  tiếc nuối đến nỗi cồn cào, khắc khoải nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn tìm  đến nơi đây. Hay có lẽ hình ảnh Phong Anh đã âm thầm yên vị trong Du mà  cậu vô tình chẳng nhận ra hay là cố chấp tự dối lừa: bản thân đã hững hờ  tự bao giờ. 
 Du thầm trách Cha: “Sao Cha gửi con của Cha đến với con rùi mang người con ấy đi, bỏ rơi con lạc lõng giữa ồn ào cuộc sống”. 
 Ngày đó, khi Du đang quỳ lại sau Thánh lễ, một bàn tay lạ nhè nhẹ đặt  lên vai cậu: “Con có muốn bước đi theo Ta không?”. Tiếng nói ấm áp của  Cha sở mở ra cho Du một con đường mới, con đường mà cậu đã nhẹ nhàng gật  đầu cho dù chẳng có chút ý niệm gì về nó. Du chợt nghĩ: “nhưng có lẽ  con đường này không còn gì mới đối với Phong Anh kể từ ngày cô bước đi  theo Cha”. Hình ảnh Phong Anh lại thoáng xuất hiện trong ý nghĩ của Du. 
 Bên ngoài dòng kí ức, Du nhận ra rằng, vẫn ánh mắt đó nơi người gọi  cậu, ánh mắt âu yếm nhìn Du như ôm trọn lấy Du. Ánh mắt xuất hiện nhiều  lần nơi những con người khác nhau trong dòng hồi ức. Mỗi một lúc gặp lại  ánh mắt đó, cậu cảm thấy thứ gì đó xuất phát nơi lồng ngực, ấm nóng  chảy lan khắp người, mỗi lúc mỗi mạnh mẽ, cái cảm giác mà cậu đã không  còn cảm nhận được kể từ ngày mất Dương. 
 Kể từ khi Dương ra đi, mặc  cảm khiến em chết bao trùm Du, tách cậu ra khỏi mọi thứ đang diễn ra  xung quanh. Du trở nên lặng lẽ, đơn độc, hờ hững trước mọi thứ. Phong  Anh đến, mang chút ấm áp sưởi ấm cho Du. Phong Anh đi, Du cũng chẳng  buồn hơn được. Cuộc sống cậu bình lặng như mặt hồ trơ trọi giữa thiên  nhiên, thảng hoặc một chút gợn sóng lan nhẹ ra rồi êm đềm trả lại sự  phẳng lặng ban đầu. Tuy thế, dẫu Phong Anh chẳng thể là dấu nhấn trong  cuộc đời Du, nhưng đâu đó cô cũng đã để lại một vết tích nhệt nhòa trong  dòng kí ức của Du, đôi lúc thoáng hiện lên khiến lòng chòng chành. 
 *** 
  
 
 
  Đó là một buổi chiều mùa thu trong lòng thành phố biển. Mặt trời lửng  thửng lưng chừng núi, ráng chiều đổ ngập trên từng con đường ngõ hẻm,  ngoài đường xe cộ tấp nập giờ tan tầm, Du kéo lê chiếc va-li dọc theo  vỉa hè rùi dừng lại trước cổng nhà dòng. Bên ngoài dòng ký ức, Du tự  hỏi: “ngày đó không biết mình đã nghĩ gì?”. Du không còn nhớ nữa chỉ  biết rằng cậu bước vào nhà dòng bởi một tiếng gọi tình cờ tại nhà Cha  Phong Anh. 
 Những hình ảnh lướt nhanh trước mắt Du, một chàng trai âm  thầm vẫn cứ bước đi từng ngày qua những giây phút tẻ nhạt của lòng mình  nơi nhà dòng, cậu bước đi lặng lẽ như lẽ tự nhiên của thời gian: thời  gian vẫn hững hờ trôi, cậu cứ tiếp tục bước cho đến ngày Cha đưa cậu về  với Dương. Cậu vẫn gặp, vẫn cười nói với biết bao con người ở cái cảm  xúc lưng chừng. Đêm về cậu trải lòng ra với cô đơn, và thiếp đi trong  trống rỗng, khô khốc lòng mình. Thước phim trước mắt chậm lại nhưng biết  bao cảm xúc xốn xang, hối tiếc, tin yêu, hi vọng đang trỗi mình mạnh mẽ  vây kín cậu. Cậu thấy căn phòng tối, ẩn hiện các dãy giường, cầu thang  ngoài cửa phòng, rồi từng đợt gió mạnh nơi chiếc cầu thang nhỏ đưa lên  mái ngói. Cậu thấy người đàn ông da đen với đôi mắt vũ trụ. Đôi mắt ấy  sáng lên chói lòa đưa Du về với hiện tại. 
 Người đàn ông da đen sau ô  cửa kính không còn ở đấy nữa. Cảnh vật xung quanh vẫn như vậy, mênh  mông trời đêm, mây cuộn trôi quét lấy sao trời, gió từng cơn thốc vào  người, nhưng tâm hồn cậu không còn mênh mang, khô khốc và trống trải  nữa. Du cảm thấy ấm áp và ngập đầy niềm hạnh phúc. Cậu đứng phất dậy,  men vội theo lối cũ sát mép ngói, bước nhanh xuống chiếc cầu thang nhỏ,  hướng về hành lang dẫn đến nhà nguyện. Du đến quỳ tại hàng ghế thân  thuộc của mình hướng nhìn lên phía trước. Tượng Thánh Tâm sáng lên bên  chiếc đèn chầu nhỏ đặt cạnh Nhà Tạm. Du mỉm cười an lòng nhìn vào đôi  mắt vũ trụ đang ôm trọn lấy cuộc đời cậu. Du thầm cầu nguyện...    | 
 |