| 
 |  
 
 Mã số: 16-101 
    
ĐƯỜNG VỀ NHÀ
   Bốp! 
 Sương nảy đom đóm mắt, ngã chúi xuống đất vì cái tát như trời giáng của  bố. Khi ngẩng đầu lên, người Sương run bắn khi bắt gặp ánh mắt vằn đỏ  vì giận dữ của ông. 
 - Cút! Mày cút ra ngay khỏi nhà cho tao! Cái thứ  con gái hư hỏng, thế này tao còn mặt mũi nào mà nhìn bà con trong giáo  xứ nữa. Chánh trương… mà có đứa con gái chửa hoang! Thà rằng mày đừng  bao giờ trở về nữa, tao sẽ nói với mọi người là mày mất tích! 
 Ông  ném cái balô to đầy bụi đường sau chuyến đi dài trở về của đứa con gái  dại dột vào người nó, rồi quăng cục tiền 100.000đ và quăng xuống đất,  gằn từng tiếng một: 
 - Mày… còn muốn trở về thì giải quyết cái thai  cho tao. Lẽ ra… mày đừng sinh ra thì hơn, mẹ mày vì cố gắng sinh ra mày  mà… bây giờ… 
 Ông chỉ nói được đến đó. Ông mất bình tĩnh vì cơn tức  giận, mắt vẫn hằn lên những tia giận dữ. Hai hàm răng nghiến chặt. Vai  ông gồng lên, các ngón tay co lại thành hai nắm đấm. Ông đứng như thế  khá lâu, và với ánh mắt như thế, ông nhìn đứa con gái có cái bụng lùm  lùm hơn 20 tuần đang cúi đầu ngồi bệt dưới đất. Ông đóng sập cửa lại,  cài chốt và quay vào nhà. 
 Sương là đứa con gái đầu lòng của ông. Lúc  mẹ cô biết mình có bầu, bà đang xạ trị ung thư. Bà đã lựa chọn ngừng xạ  trị để tiếp tục mang thai và sinh nở vì không nỡ từ chối món quà mà  Thiên Chúa đã trao ban. Bà sinh con hồng hào bụ bẫm, nhưng chỉ được 2  năm sau thì bà qua đời. Đã 20 năm trôi qua mà ông vẫn ở vậy để nuôi dạy  đứa con gái duy nhất, bởi ông vẫn không nguôi thương nhớ người vợ hiền  quá cố. Ông đã nghiêm khắc với nó lắm, đã gắng sức dạy nó đủ điều hay lẽ  phải. Vậy mà giờ đây nó lại vác cái bụng đó về. 
 Bị đuổi ra khỏi nhà  ngay khi vừa về đến cửa, Sương thấy quanh mình trời đất tối sầm dù đang  giữa trưa hè, trời đang nắng chang chang. Cô nhặt cục tiền, ném trở lại  vào sân rồi lếch thếch bước đi. Miệng đắng ngắt. Một bên má vẫn còn rát  bỏng vì cái tát của bố. Cô tiến ra đường lớn, chờ bắt xe. Cô muốn đi  đến một nơi thật xa. Càng xa càng tốt.  
 Boongggg… Boo…oong… Boo… ong… 
 Tiếng chuông nhà thờ từ xa đang ngân lên từng hồi. Cô ngoái đầu lại và  ngước lên tháp chuông cao vút, nhô lên sau những rặng cây. 
 - Lạy Chúa, con phải làm gì bây giờ? Con phải làm gì để bảo vệ đứa con bé bỏng của con? Xin thương giúp con. 
 Điện thoại báo có tin nhắn, Cô mở ra đọc. Là bố đứa bé. 
 “Anh nhắc lại lần nữa, đứa bé đó là oan nghiệt, nó sẽ làm anh tán gia  bại sản. Em phá thai, anh sẽ đền bù. Không sinh đứa này thì sinh đứa  khác. Nếu cô nhất quyết giữ nó thì giờ tự lo nhé, đường ai nấy đi. Cô  biết đấy, tôi thiếu gì gái theo!” 
 Đọc tin nhắn cô sững sờ đến mức buông rơi chiếc điện thoại xuống nền đường xi măng khô khốc.  
 Anh học cùng trường với cô và trước cô một khoá. Cô và anh quen nhau  trong thư viện trường, rồi kết bạn và tình yêu nảy nở. Lúc đầu cô còn e  ngại vì anh không cùng tôn giáo, nhưng vì bị anh cuốn hút, cô đã gật đầu  nhận lời yêu anh, và chấp nhận cùng anh đi quá giới hạn vào cái đêm sau  buổi tiệc mừng cô được mặc áo cử nhân. 
 Cô mím môi, nhặt điện thoại lên. Nuốt nước mắt ngược trở lại vào trong và tự nhủ “Không, mình không thể khóc.” 
 Vậy mà nước mắt cứ rơi chan hòa. Cô lau nước mắt, và tiến ra đường, vẫy  xe. Trong túi cô vẫn còn vài đồng tiền ít ỏi, đủ tiền đi xe và sống qua  vài ngày. Cô cầu nguyện… mình sẽ bắt chuyến xe khách thứ 3 đi ngang  qua, và đi tới bến cuối. Dù có là tuyến xe nào đi nữa. Số 3, chỉ đơn  giản vì đó là con số yêu thích của cô. 
 Xe tới. Cô lên xe và ngủ thiếp đi vì quá mệt.  
 - Dậy đi, bến cuối rồi. Anh phụ xe đánh thức cô dậy. 
 - Đây là đâu anh? 
 - Trời, bến xe Mỹ Đình chứ đâu nữa. Chưa tỉnh ngủ hả em? 
 Hà Nội! Chúa ơi, sao lại là Hà Nội? Cô đã muốn chạy trốn khỏi nơi này… Vậy mà… 
 Trời đã xế chiều, mặt trời bắt đầu lặn. Sương xuống xe, tìm một quán  trà đá để ngồi nghỉ và suy nghĩ giờ chẳng biết đi đâu về đâu. Phòng trọ  thì vừa trả. Còn ít đồ gửi nhà bạn. Cô tháo chuỗi Mân Côi đeo tay ra lần  hạt, vừa hết 50 kinh thì nghe thấy đoạn nhạc mà mình yêu thích ngay sát  bên tai... 
 “Ngợi ca lòng thương xót Chúa đã ban tặng con 
 Hỡi trái tim từ nhân, con tín thác nơi Ngài. 
 Chiều đồi núi Can-vê năm nào Ngài chết treo thân...” 
   
 Sương quay về phía phát ra tiếng nhạc thì thấy một cô gái ngồi cô đang móc điện thoại trong túi xách ra nghe: 
 - A lô… Dạ, con chào cha. Vâng, con vừa từ quê lên ạ... Ca đó con  thuyết phục được rồi ạ, lúc đầu nghe con tiếp cận nghe thấy cái tên “Bảo  Vệ Sự Sống” thì họ phản ứng dữ dội lắm, nhất quyết đuổi về và bảo nhưng  giờ thì họ lại đồng ý cho em ấy vào Nhà Mở rồi ạ. Chiều mai hai mẹ con  họ sẽ lên Hà Nội và tới gặp cha ạ. Quê con giờ phá thai nhiều lắm, lúc  nào cha cho nhóm về truyền thông nhé, con có nói với cha xứ chỗ con rồi  ạ, ngài đồng ý ngay. Còn một ca nữa con đang thuyết phục ạ… Dạ, mai con  sẽ đi lấy đồ sơ sinh và đồ bầu rồi mang qua Nhà Mở, luôn… Dạ vâng… Con  nhớ rồi ạ. Con chào cha. 
 Cô gái nói chuyện điện thoại xong, có lẽ  muốn ngồi nghỉ một chút sau chuyến đi dài nên ngồi nán lại nhìn những  chiếc xe ra vào bến. Thấy chuỗi Mân Côi trên tay Sương, cô gái quay sang  bắt chuyện: 
 - Em là người Công giáo à? 
 - Vâng. Sao chị biết ạ? 
 - Chị cũng Công giáo này. Thấy em đang cầm chuỗi Mân Côi trên tay là biết liền. Chắc em mới ở quê lên à? 
 - Vâng. 
 Cứ thế họ bắt đầu mấy câu thăm hỏi thông thường giữa những người Công  Giáo khi tình cờ gặp nhau. Hai cô gái đã biết những thông tin cơ bản về  người đối diện.  
 - Chị Yến này… - Sương ngập ngừng - Em xin phép hỏi  chị trước được không? Lúc nãy em nghe chị nói chuyện điện thoại, phá  thai với Bảo Vệ Sự Sống gì đó… Nếu có thể, xin chị nói cho em biết rõ  hơn... 
 - Em chưa nghe về Bảo Vệ Sự Sống bao giờ sao? 
 - Dạ chưa. 
 - Thế này nhé. Bảo Vệ Sự Sống là một nhóm bác ái xã hội, với sứ mệnh là  đấu tranh cho quyền sống của các thai nhi, gọi một cách nôm na là chống  phá thai. Các hoạt động chính là cầu nguyện cho sự sống, truyền thông  nâng cao ý thức cộng đồng, an táng các hài nhi xấu số, thuyết phục giữ  lại thai nhi, và cưu mang các chị em bầu đơn thân. Chị ở nhóm Bảo Vệ Sự  Sống Thái Hà. Em học ở Hà Nội, chắc biết nhà thờ DCCT Thái Hà mà không  biết tới Bảo Vệ Sự Sống thì lạ thật. 
 - Dạ em chưa đi lễ Thái Hà. Em học Học Viện Tài Chính nên toàn đi lễ Cổ Nhuế thôi chị.  
 - 8h sáng thứ 7 hàng tuần có thánh lễ an táng các thai nhi đấy. Em có rảnh thì... 
 - Chị!- Sương ngắt lời Yến, mếu máo. 
 - Ủa, sao vậy em?- Yến tròn mắt ngạc nhiên. 
 - Chị giúp em với… 
 Sương nghẹn ngào trong tiếng nấc. 
 Thoáng bối rối, nhưng khi nhìn xuống bụng Sương, Yến đoán được phần nào  câu chuyện. Cô siết chặt tay Sương để biểu lộ sự cảm thông. Bao cảm xúc  mà Sương kìm kén bấy lâu, giờ cô để mặc cho chúng trào tuôn và trôi đi  theo dòng nước mắt. Yến vẫn ngồi cạnh, dịu dàng nắm chặt tay Sương như  người chị an ủi đứa em gái bé bỏng. 
 Chờ cho Sương khóc xong, Yến hỏi  han ngọn ngành câu chuyện rồi đưa Sương về nhà thờ Thái Hà gặp cha đặc  trách, ngài sẽ giúp đỡ, cho cô vào Nhà Mở, nơi cưu mang những cô gái lầm  lỡ như cô. 
 Một tuần sau, mọi sự được thu xếp ổn thoả để Sương vào  Nhà Mở. Một nơi khiêm tốn dản dị nhưng ấm áp trong một xứ đạo yên bình  xa trung tâm thành phố. Những ngày đầu, cũng như nhiều cô gái khác,  Sương khóc rất nhiều. Cô khóc vì giận bố đứa bé, vì tủi thân khi gia  đình hắt hủi, vì sợ hãi khi nghĩ đến tương lai. Nhưng khi trò chuyện  cùng các chị em cùng hoàn cảnh, Sương dần dần thấy nguôi ngoai và bình  tâm, yêu đời trở lại. Cô thấy mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho đứa  con mà mình đang cưu mang. Ở trong Nhà Mở, Sương càng siêng năng lần  chuỗi hơn. Cô cầu nguyện cho bố mình và cũng hiệp thông với những tâm  tình cầu nguyện của Bảo Vệ Sự Sống. 
 Đủ tháng đủ ngày, Sương sinh hạ một bé gái 3,2kg kháu khỉnh đáng yêu. Yến nhận lời Sương làm mẹ đỡ đầu cho bé. 
 Khi bé được 2 tháng, Sương rời Nhà Mở, và kiếm được công việc nhẹ nhàng  là đan móc đồ bằng len để sống qua ngày. Cô vốn khéo tay và nhanh nhẹn  nên cũng tạm đủ sống. Cô cũng đổi số điện thoại, xóa Facebook cũ, chỉ  giữ lại một số liên lạc cần thiết. 
 Hai năm trôi qua. 
 Hôm đó,  Sương đưa bé lên qua dòng Mến Thánh Giá để cầu nguyện với thánh Antôn.  Bước vào sân, để cho con mình lẫm chẫm chạy vào trước, cô đứng nhìn con  và mỉm cười rồi bước vào sau. Bé gái chạy tới cửa nhà sách thì đồng thời  một người đàn ông mặc áo cổ cồn xách một nilon đầy sách bước ra. Cô bé  nhìn ông và bật cười khanh khách. Ông mỉm cười, cúi xuống đặt tay làm  động tác chúc lành cho bé. 
 Đoán chắc là một vị linh mục, Sương bước  lại gần để chào hỏi và cảm ơn. Khi người đó ngẩng lên, cô sững sờ. Và  người đó cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cô. 
 - Ơ… Cha! 
 - Sương! Sao con ở đây? 
 - Cha ơi… Con… 
 - Con đây rồi, tạ ơn Chúa.- Vị linh mục nghẹn ngào, mắt rưng rưng. 
 Sương cúi đầu. Yên lặng. 
 - Cha hiểu cả mà, con không phải giải thích gì cả. Gặp lại con ở đây,  cha phải tạ ơn Chúa. Sao con cắt đứt liên lạc với gia đình và bạn bè bấy  lâu nay? 
 - Cha… Bố con đuổi con đi mà! Con phạm tội tày trời thế  này, làm sao có thể được tha thứ. - Từ hai khóe mắt của Sương, đôi dòng  lệ trào ra. 
 - Sương à, bố con đi tìm con suổt 2 năm nay. Ông ấy nói  với cha rằng chính ông mới cần đứa con gái của mình tha thứ, vì con đã  trở về nhưng ông đã không mở rộng vòng tay. 
 - Thật sao cha? 
 - Lạy Chúa tôi, con không tin cha sao? Sương à, về nhà đi con. 
 Sương òa khóc, nức nở. Nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Vậy là  cô đã có thể trở về nhà, điều mà cô mong ước bấy lâu nay. Cô ngửa mặt  lên trời, mắt đẫm lệ, cô mỉm cười, làm dấu và khẽ thì thầm: 
 - Tạ ơn Chúa!    | 
 |