Suy niệm:

Có một câu chuyện kể rằng: “Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng và sau đó anh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử.

Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?

Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nỗi.

Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.

Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.

Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!

Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?

Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi”.

Cuộc sống con người thường lo tích luỹ. Sự tích luỹ đôi khi trở thành gánh nặng cho chúng ta. Có những người vì quá mải lo tích luỹ danh lợi thú mà đánh mất tính người, đánh mất tình nghĩa gia đình và xóm làng. Sự tích luỹ thái quá làm cho chúng ta đau khổ vì không bao giờ toại nguyện với danh vọng trần gian.

Qua câu chuyện trên cho chúng ta thấy: người con gái khi mất người yêu tưởng rằng không có người yêu thì không sống nỗi, nhờ người thương gia thức tỉnh, cô mới nhận ra rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì cô vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì.

Hoá ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Chúng ta vào đời bằng tay trắng và dù cuộc đời có những lúc trắng tay cũng chỉ là chuyện bình thường. Nghèo hay giầu. Có của hay tay trắng. Đều không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta sẽ tích góp được gì cho cuộc sống mai hậu bên thế giới bên kia.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy tận dụng cuộc sống này để tích luỹ kho tàng đời sau. Kho tàng này không tích luỹ bởi danh lợi thú mà bởi công đức chúng ta gầy dựng trong cuộc sống này. Thử nhìn lại xem: nếu hôm nay tôi ra đi, tôi sẽ có gì mang theo vào thế giới đời sau? Điều gì sẽ mang lại hạnh phúc đời sau cho tôi? Tiền bạc ư? Chúng sẽ được trao vào tay người khác! Danh vọng ư? Chỉ là của đồng lần nay người mai ta!

Xin cho chúng ta luôn ra công tìm kiếm Nước Thiên Chúa hơn là tìm kiếm những của cải phù vân. Xin Chúa giúp chúng ta luôn chọn Chúa làm gia nghiệp, là hạnh phúc cuộc đời chúng ta. Amen.

Lm.Jos Tạ Duy Tuyền