|
Suy niệm:
Vì độc giả của Tin Mừng Matthêu là người Do Thái, nên một trong những điểm đạo lý chính yếu của Tin Mừng này, đó là: Đức Giêsu chính là Con Thiên Chúa. Chúng ta thấy đạo lý ấy được tác giả trình bày rải rác trong các chương của Tin Mừng: Khi Chúa Cha thừa nhận cách long trọng trên giòng sông Gio-đan hay trong cuộc Hiển Dung trên núi Tabor (x.3,17; 17,5). Đôi khi do ma quỉ xưng nhận (8,29) và đặc biệt là lời tuyên xưng của Phê-rô về Thần tính Đức Giêsu.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, chương 16 câu 13-23, chúng ta cùng chú ý về 2 nhân vật chính trong cuộc đối thoại khá lý thú này. Đó là Đức Giêsu và Tông đố Phê-rô.
Khi Thầy trò đến thành Xê-da-rê Philipphê, thì Đức Giêsu hỏi các môn đệ của mình một vấn nạn mà dân chúng đang xôn xao về danh tánh của Ngài. Người ta thắc mắc và bàn luận với nhau, có kẻ cho rằng Ngài là một vị ngôn sứ thời xưa, thậm chí là Gioan Tẩy Giả mới bị trảm quyết. Điều Đức Giêsu quan tâm không phải là danh tánh của Ngài đã được dân chúng thừa nhận hoặc suy tôn, nhưng là "còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?" (c.15). Đức Giêsu muốn các môn đệ không nghe dân chúng xôn xao bàn luận mà ngả theo, nhưng là lập trường của chính các ông: Thầy là ai, đối với anh? Thầy ở đâu? Chiếm vị trí nào trong tâm trí, trong suy nghĩ của các anh? Các anh là những người theo Thầy bấy lâu, vậy các anh nghĩ gì về Thầy? Câu hỏi này có lẽ khiến các môn đệ dừng lại suy nghĩ không ít. Và thánh sử viết tiếp: "Simon, Phêrô lên tiếng: "Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống" (c.16). Có lẽ bấy giờ Phêrô trả lời, nhưng chẳng hiểu mình đang nói gì hoặc ông đã trích dẫn lời Kinh Thánh của ngôn sứ Nathan trong 2 Sm7,14; bởi vì sau đó ông đã ngăn cản con đường Thập Giá của Đức Giêsu. Và chính Đức Giêsu cũng khẳng định rằng, lời Phêrô vừa nói ra do chính Chúa Cha mặc khải.
Ngày nay, Đức Giêsu cũng đang tra vấn mỗi người chúng ta: "Phần con, con nói Ta là ai?", nhất là đối với những người đang làm công tác rao giảng Tin Mừng. Vì khi chúng ta xác định: Đức Kitô là ai, chúng ta là ai, thì lời rao giảng mới có thần lực, mới không bị lệch lạc. Nhiều khi mang danh là dẫn người khác đến với Chúa, chúng ta lại đưa họ đến với cá nhân chúng ta qua việc khẳng định cái tôi trong lời giảng dạy hoặc trong tổ chức lúc đó. Đức Kitô bị lu mờ trong lối sống "cha chú", ăn trên ngồi trước hoặc tư tưởng sai khiến" của chúng ta, chứ không còn là lòng yêu thương, tinh thần phục vụ và dấn thân cho người nghèo khổ.
Con đường Đức Ki tô đi là con đường Thập Giá mà người tông đồ xưa đã cản và chính chúng ta ngày nay cũng cố tình "phớt lờ" hoặc né tránh. Đức Giêsu nói với Phêrô cũng là nói với chúng ta "lui lại đàng sau Thầy…" (c.23) vì đó không phải là đường lối của Thiên Chúa, không là cách thức riêng của Thầy.
Ngày nay, trên bước đường truyền giáo, người tông đồ có ngồi bên chân Chúa để kiểm duyệt lại xem đây có phải là tư tưởng của Chúa hay của cá nhân tôi? Công việc tôi đang làm có tôn vinh Chúa hay mưu cầu lợi ích cá nhân tôi? Tôi đang làm cho danh Chúa cả sáng hay làm rạng rỡ tên tuổi của tôi? "Lui lại đàng sau Thầy" là hãy bước vào con đường của Thầy giẫm lên dấu chân của Thầy. Đường của Thầy là con đường Thập Giá, là hi sinh tính mạng vì bạn hữu, là yêu đến cùng, không tính toán, vô vị lợi.
Lạy Chúa Giêsu, Ngài là ai đối với con? Xin cho con cũng biết suy tôn Ngài trong đời sống thường ngày của con, như tông đồ Tôma xưa kia: "Lạy Chúa con, Lạy Thiên Chúa của con", để đời con trở thành bài ca tụng, tán dương tình yêu Chúa cho thế giới này, một thế giới đang khao khát tìm về Chân, Thiện, Mỹ. Amen.
Nữ Tỳ Thánh Thể. |
|