|
http://www.mediafire.com/download/o983a3c91vv4053/Thanh+tich+cua+VT.rar
CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM
HOẠT ĐỘNG BÀI GIÁO CỦA
VĂN THÂN VÀ CẦN VƯƠNG
(1864-1888)
Văn Thân chỉ chung các nhân sĩ, thân hào, thư lại ở địa phương và các viên chức về hưu.
Ở thời kỳ Tự Đức, từ Văn Thân vẫn giữ cái nghĩa này. Đối với người dân trong nước, Văn Thân là hạng người trí thức, thông Nho, rất hãnh diện và tự hào về vốn liếng văn chương thi phú của mình.1 Được trang bị bằng Nho học, các ông tự cho mình văn minh hơn người ,2 rồi ỷ thế quyền hành trong tay, khinh miệt, bắt bớ những ai đã sớm mở mắt theo đà tiến bộ kỹ thuật khoa học của phương Tây, tố cáo họ vong bản, và chụp cho họ cái mũ theo Tây bán nước. Sử gia Trần Trọng Kim viết:
“Nước ta mà không chịu khai hóa như các nước khác là cũng bởi bọn sĩ phu cứ giữ thói cũ không chịu theo thời thế mà thay đổi. Nay sự suy nhược của mình đã sờ sờ ra đấy, thế mà cũng không chịu mở mắt ra mà nhìn, lại vì sự tức giận một lúc mà làm việc nông nổi càn dỡ để
cho thiệt thêm.”3
Lúc chưa được nhà vua chấp thuận, Văn Thân chỉ tàn sát Công giáo lẻ tẻ vài nơi. Nhưng sau lúc vua Hàm Nghi khai sinh phong trào Cần Vương4 vào ngày 13-7-1885, Cần Vương lãnh đạo các cuộc cướp bóc, đốt phá, tàn sát các làng “Gia Tô giáo.” Thật ra không phải vua Hàm Nghi nhưng chính Tôn Thất Thuyết ra chiếu Cần Vương diệt tà đạo: “Trước hết bài trừ bọn theo tà đạo vì chính những dân theo tà đạo đã cộng tác với người Pháp phản lại triều đình.”5 Tôn Thất Thuyết là vị quan ghét người ngoại quốc và người Công giáo nhất trong triều đình thời bấy giờ
.
I. HOẠT ĐỘNG CỦA VĂN THÂN
TRƯỚC LÚC HÀM NGHI CHẠY TRỐN
(1864-1885)
1. Âm Mưu của Văn thân ở Kinh Thành Huế (1864-1865)
Lúc Giám mục Sohier ở Huế, ngài cố gắng tổ chức lại công việc trong giáo phận mặc dầu gặp nhiều trở ngại. Cực chẳng đã, chính phủ Huế phải tôn trọng sự tự do tín ngưỡng và cái thái độ cực chẳng đã ấy đã khuyến khích Văn Thân trở nên gan dạ hơn. Họ tố cáo Tự Đức thờ ơ bỏ bê quốc chính và đã hèn nhát nhượng bộ cho người ngoại quốc ba tỉnh miền Nam.6 Xã hội Việt Nam rất chú trọng đến việc thờ phượng tổ tiên, thế mà nhiều lăng tẩm của tổ tiên họ Nguyễn
1 Xem Chương Hai Mươi Tám, số I, 1 C.
- Tsuboi, Nước Đại Nam Đối Diện Với Pháp Và Trung Hoa từ 1847 đến 1885 (TPHCM, 1990), trg 225. Văn Thân,
Classe des lettrés. Xem:
- Lê Hữu Mục, Trần Lục (Canada, 1996), trg 338-339.
2 Cộng Sản Việt Nam thời nay cũng tự cho mình là đỉnh cao trí tuệ của loài người, mà trong khi đó theo tài liệu của cơ quan Liên Hiệp Quốc UNESCO, nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam được liệt vào trong số những
nước chậm tiến nhất thế giới.
3 Trần Trọng Kim, Việt Nam Sử Lược (Sài Gòn, 1954), trg 521. Sĩ phu ở đây có nghĩa là trí thức, là Văn Thân.
4 Cần Vương, Trung thành với vua (Loyalty to the King).
5 Chiếu đề ngày 11-8 năm Hàm Nghi thứ nhất (1885) làm tại Ấu Sơn-Hương Khê, Hà Tĩnh. Xem:
- Lãng Nhân, Những Trận Đánh Pháp (Houston, 1987), trg 8.
6 Xem Chương Hai Mươi Tám, số II, 1.
tại Sài Gòn đang nằm trong khu vực Pháp kiểm soát. Như thế trước mặt dân, nhà vua không còn là Thiên- Tử, không còn xứng đáng trị vì trên ngai vàng nữa.
Cuối năm 1864, nhân dịp một kỳ thi ở Huế, 4.000 Văn Thân âm mưu nổi dậy. Hầu hết những quan đại thần trong triều, ngay những người trong hoàng tộc cũng ủng hộ cuộc âm mưu này.7 Theo chương trình tất cả các phần tử của Văn Thân sẽ được võ trang, xong họ sẽ tiêu diệt các thừa sai và các tín hữu Công giáo. Việc sát hại Công giáo sẽ là màn thứ nhất trong tấn tuồng nổi dậy. Màn thứ hai sẽ là việc đánh đuổi người Pháp ra khỏi Gia Định. Muốn đạt được kết quả mong ước, công việc ấy cần phải được nhà vua chấp nhận, nếu vua khước từ, nhà vua sẽ bị truất phế.
Văn Thân chiêu mộ rất nhiều bọn cướp trong tứ xứ và để gợi cho chúng thêm lòng sốt sắng tham gia, Văn Thân rỉ tai bọn cướp rằng: ”Dinh Giám mục Sohier chứa vàng, cần phải cướp cho sạch.” Lúc ấy Giám mục Sohier đi Pháp, chỉ còn một thừa sai trẻ tuổi ở tại Dinh là
Theodore Bernard, Mep.8
Đại diện của Văn Thân gởi lên vua Tự Đức một tờ sớ, trong đó họ kể lại tất cả những nỗi khốn khổ của người dân từ mấy năm nay, nào là giặc giã trong nước và ngoài nước; nào là dịch tả, đói khát mất mùa. Tất cả những tai nạn ấy do bọn Gia Tô gây nên vì chúng đã cấu kết với ngoại quốc, và vì chúng mà trời xuống họa cho đất nước. Văn Thân viện lẽ thời gian cấp bách nên cần phải diệt sạch bọn Gia Tô, bằng không, về sau này chỉ còn nước ngồi nhìn bọn Gia Tô tăng số và trở nên mạnh, không thể tiêu diệt được.
Văn Thân lên án hòa ước ký kết với ngoại bang là việc điên rồ. Dân cư hiện đang sống ở trong ba tỉnh miền Nam bị chiếm đóng thật là khổ sở và cần phải giải cứu họ. Đại thần Phan Thanh Giản và những ai đã ký hiệp ước năm 1862 là những người ngu xuẩn, những đứa phản bội. Văn Thân hô hào tất cả hãy chống lại hòa ước ấy. Đối với các Tây dương đạo trưởng chỉ có một cách đối phó là tiêu diệt chúng, vì chúng đã khuyên bảo giáo hữu cầm khí giới chống lại chính quyền Việt Nam. Vì rộng lượng của Hoàng đế, bọn đạo trưởng này đã vào lại Việt Nam.
Từ ngày ấy đến nay chúng đã tổ chức những cuộc âm mưu này đến âm mưu khác. Hơn nữa, trong khắp các tỉnh, bọn Gia tô đã làm từng nghìn chiếc gông để đeo vào cổ những người không chịu theo đạo Gia tô.
Giám mục Sohier đi Pháp 9 chỉ là một tin vịt do giáo dân Công giáo tung ra để đánh lạc hướng bọn săn đuổi. Trong khi đó, ngài đang ẩn trốn trên vùng núi, giảng dạy cho các thầy giảng và các chủng sinh. Hằng ngày, ngài huấn luyện cho giáo dân cách xử dụng vũ khí tối tân theo lối Âu-Mỹ. Các thừa sai mang tới những chiếc đại bác bằng gỗ vừa mới phát minh ở phương Tây.
Dân chúng vùng quê nghe được những tiếng đại bác xé tan bầu không khí yên tĩnh trong những buổi tập dượt!
Vì những lý lẽ trên, Văn Thân yêu cầu nhà vua cho họ khí giới đầy đủ để cứu tổ quốc lâm nguy. Trong trường hợp nhà vua không ban phép, họ sẽ không thi cử gì nữa. Họ lấy cớ bây giờ không còn là lúc ngâm thơ vịnh phú, nhưng là lúc phải hành động.10
Tờ sớ này khiến vua Tự Đức khiếp sợ, và cất chức các quan ở Huế đã không báo cáo về “âm mưu của bọn Gia Tô.” Vua truyền lệnh cho tất cả các ông trấn thủ các tỉnh phải tự mình đi khám xét nhà các người Gia Tô và thu sạch các khí giới đạn dược tìm thấy. Một tiểu đội gồm
7 Tsuboi, op. cit., trg 236-237.
8 Ibid, trg 234. Xem thư của thừa sai Bernard 17-9-1864, của thừa sai Jean Roy 10-1-1865, và của giám mục Sohier để biết rõ âm mưu của Văn Thân.
9 ĐNTL - ĐIVK: CBTTĐ XXII, 8-10-1869, Tờ 11, CRO 2: CB 337. Tờ bẩm của giám mục Bình về nước cùng với linh mục Bổn (Pháp), linh mục Cư (Việt). Các ngài đi bộ tới Gia Định rồi đáp tàu về Pháp. Xin lãnh tiền ở Kho, số tiền lên đến một vạn quan.
10 Louvet, La Cochinchine Religieuse (Paris, 1885), Tập II, trg 410.
toàn những binh sĩ không Công giáo được tổ chức trong mỗi xóm, binh sĩ phải luôn luôn sẵn sàng thi hành mệnh lệnh của triều đình. Toàn quốc đều ở trong trạng thái thiết quân luật, đêm đến người ta nghe tiếng trống, tù và, rồi từng đội lính hì hục rảo bước từ thôn này đến thôn khác.
Các ông trấn thủ kiểm soát các nhà thờ, nhà bổn đạo rất ngặt nhưng không tìm đuợc khí giới và đạn dược gì cả. Tuy biết người Công giáo vô tội, nhưng vì phần sợ vua, phần sẵn dịp làm tiền, các ông truyền lệnh cho bắt nhiều người Công giáo đánh đập cho lòi tiền mới tha. Văn Thân thấy thế tưởng lầm các quan ủng hộ phong trào. Họ táo bạo dám đốt nhà thừa sai Bernard và một nhà thờ tại Huế. Thừa sai Bernard viết thư phản kháng lên huyện, nhưng huyện làm ngơ
không trả lời. Cha bèn viết thư lên bộ Ngoại giao Việt Nam, phản đối việc cướp phá nhà thờ. Các quan lấy làm bối rối và quan thượng thư bộ ngoại giao trả lời việc vừa xảy ra là ngoài ý muốn của triều đình Huế, và bọn cướp quá đông và quá táo bạo nên triều đình chưa dẹp nổi. Đồng thời quan thượng gởi một hạ sĩ quan và nhiều binh sĩ canh giữ dinh giám mục.
Năm 1864 các nhân sĩ biểu tình ở Huế và Nam Định, nhân dịp các kỳ thi tuyển. Nhưng ở kinh đô, sự việc quan trọng hơn bởi vì một cuộc đảo chính, tổ chức dưới sự chỉ huy của hoàng tử Hồng Tập, anh em họ của Tự Đức, qui tụ một số đông cảm tình viên.
Sau năm 1862, hòa ước với Pháp là mục tiêu của tất cả các câu chuyện của triều đình Huế. Hoàng tử Hồng Tập, con của Quận công Phú Bình Miên Áo, gởi cho Tự Đức một thỉnh nguyện thư đề nghị động viên một số người tình nguyện đi đánh dẹp giáo dân. Tự Đức không chịu nghe. Cho nên Hồng Tập âm mưu với nhiều hoàng tử và quan chức cao cấp như Nguyễn Văn Viên, Hướng Văn Chất. Âm mưu này nhắm hai mục tiêu: Một là giết các vị đại thần ở kinh đô như PhanThanh Giản, bị kết tội có trách nhiệm trong việc ký kết điều ước; và hai là tàn sát tất cả giáo dân trong toàn quốc.
Các người âm mưu hành động trong đêm 3-8-1864 được chia làm bốn nhóm. Nhóm thứ nhất phải vào Thành Nội để giết các đại thần kể trên, còn ba nhóm kia tấn công các xóm làng Công giáo. Họ khởi sự tấn công khi nghe một tiếng súng đại bác báo hiệu bắn từ Thành Nội.
Nhưng nhóm thứ nhất không vào được thành vì sự canh phòng nghiêm ngặt và rút lui không hành động. Vì thế mưu toan thất bại và sau đó cuộc âm mưu bị bại lộ.11
Bảy người đốt nhà thừa sai Bernard hôm trước bị bắt, bị tra tấn, và chúng khai tất cả sự thật: Văn Thân âm mưu giết hại người Công giáo và truất phế vua Tự Đức trong trường hợp nhà vua không chấp thuận kế hoạch của Văn Thân. Lời khai ở tại tòa án khiến các quan không làm sao che đậy giấu giếm sự thật. Vì vậy các quan phải báo cáo lên vua. Tự Đức tức giận lúc biết được cuộc âm mưu ấy, và ra lệnh bắt tất cả thủ lãnh, tra tấn rồi giết chết.12 Tất cả là những tay tên tuổi đã sát hại Công giáo, một số uống thuốc độc tự tử, còn những Văn Thân khác phải thi khảo như thường lệ. Những Văn Thân nào ra khỏi khu vực mình không có giấy phép sẽ bị giam tù.
còn tiếp
|
|