| 
 |  
 
 kỳ 2 : Tự Truyện " Cuộc đời một người nhiễm HIV" 
  
 
( Anh V. tiếp tục kể ) ... Năm 1981, gia  đình tui biết tui sử dụng Ma Túy, mới gởi tui vào trường. Khi tui vào đó, tui  chỉ nghỉ là cai một thời gian rồi hết, rồi làm lại cuộc đời, chứ không nghĩ gì  hơn. Nhưng rồi, tui thấy trong đó, tất cả những người đã từng trải qua ăn chơi,  đàn anh đàn chị đủ hết trơn, có hết ! Đâm ra cuộc sống của tui ngày càng đụng  chạm và va vấp với đời hơn. Tui cố gắng phấn đấu, từ một trại viên bình  thường... trở thành một cán bộ được cấp trên ở nhà trường yêu mến, rồi được cắt  làm Phòng Kỷ Luật. Suốt thời gian tui ở Bình Triệu, cơn vật vã nó lại đến với  tui, và tui cũng thấy nhiều cơn vật vã của anh em ở trong trường... Và rồi tui  cũng trở thành một cán bộ chân chính của nhà trường. Từ lớp này đến lớp khác,  tui giúp anh em làm lại cuộc đời, và bằng cả thủ đoạn cũng có, để với hai bàn  tay tự lập, tui có thể sống trong con đường cải tạo như  vậy. 
 
Anh có thể nói rõ hơn về những cơn vật vã của anh, và  những thủ đoạn của anh đã dùng để thu phục anh em ? 
 
Khi tui  vật vã, ngày đầu tiên tui cảm thấy khó ngủ, ói mửa, sốt tiêu chảy... Những bệnh  này từ hồi đó đến giờ mình đâu có. Tui thắc mắc tại sao nó như thế này ? Và cái  đau đớn nhất là trong thân xác, trong xương tủy như có giòi nó bò, nó đục đau  nhức. Suốt ròng rã hai tháng trời, mỗi đêm tui cứ đi trên hành lang, quấn một  cái mền vì không thể ngủ được, mắt thì muốn ngủ, mà mình mẩy đau nhức, bứt rứt  khó chịu, và chung quanh là bốn bức tường, tui chả biết làm gì, chỉ biết chịu  đựng và đau đớn... Tui thèm khát đủ thứ: đường, sữa, thuốc lá... tức là mọi thứ  nhu cầu ăn uống cá nhân. Gia đình thì coi như là bỏ rơi tui rồi, thành thử tui  coi như là cay đắng, tuyệt vọng và không biết ngày nào trở về ( anh giải thích  thêm: vì lúc bấy giờ đi cai không có quyết định, không có ngày tháng và biết khi  nào mình tốt để được về ). 
 
... Rồi tui cũng lấy được thể trạng, sức khỏe  và được một anh bạn giới thiệu qua bên Bảo Vệ để làm công tác quản lý học viên,  gác xách. Lúc đầu mới đến tui ngồi gác, nhờ cái nhạy bén và lanh lẹ của tui, Ban  Giám Hiệu chiếu cố đưa tui lên làm Trung Đội Trưởng, được hai tháng, lại bố trí  tui qua Ban Chỉ Huy khu vực phòng. Lúc đó cái danh xưng của ban điều hành trong  đó gọi là Ban Chỉ Huy Khối Giáo Dục Chính Trị, thì tui là Phó Khối, Phó Khối về  Tuyên Huấn Giáo Dục, nghĩa là huấn luyện lại số anh em cùng cảnh ngộ với mình (  đem những cái hiểu biết, cái “học thức” về tính cách giáo dục của nhà trường  )... 
 
Thời gian tui ở đó, thì tui va chạm rất nhiều đối với số “giang hồ”,  rất dữ dằn: xâm rồng, xâm rắn... đại khái là “Đại Bàng”. Nhưng đối với tui, thì  tui nghĩ là bình thường, bởi nhiều khi ( vì là con người mà ), người ta túng  quẫn quá hay là như thế nào là họ sẽ liều. Đối với tui thì xử lý theo cách tình  cảm, sau đó lồng thêm vào đó cái tổ chức, cái gì cũng phải đi đôi, không thể ép  người ta được. Sau một thời gian như vậy, thì anh em nguyên khối mến  tui.. 
 
Cứ thế mấy năm sau, lúc đó coi như là cứ 10.000 người có thể biết  tui hết 9.000, nghĩa là uy tín của tui đã có... Và theo suy nghĩ của tui, thì  tui đang giúp anh em trở về với gia đình. Trong khi anh em vào vật vã, đau đớn  cũng như tui ( trước đây ), thì tui giúp trở lại bằng cách động viên, nhắc nhở,  nâng đỡ cả vật chất lẫn tinh thần, tạo điều kiện cho một số anh em mau lấy lại  thể lực, trở về lại với con đường lao động. 
 
“Vào đây ha, ( anh kể lại  nội dung một lần tuyên huấn cho anh em ở trại ), anh em chỉ có hai con đường:  một là khỏe mạnh để đi lao động, hai là trốn, mà trốn thì hậu quả khó lường, khi  bị bắt được thì khác hẳn ngày mới vô. ( Anh dằn giọng ) “Zô” đây không ép, không  xử... tùy anh em ! Anh em còn nghĩ tới vợ con, cha mẹ thì trước mắt anh em phải  cần ăn, cần ngủ, học nội quy cho tốt, để có thể lực... cố gắng học tập, lao động  để thành con người tốt, để sớm trở về chính thức với gia đình, vợ con...” Những  gì tui nói với anh em đây, cũng như trước kia tui cũng có suy nghĩ như vậy  (tui cũng muốn trốn trại ), nhưng từng bước, từng bước tui hiểu và nhận thức  được. Và tui cũng lặp lại là: “Sau nhiều lần các anh đi, các anh trở lại thì  tui vẫn là tui ở đây tiếp anh em. Mấy anh không thay đổi thì dù mấy anh có trốn  như thế nào thì mấy anh cũng phải trở lại đây gặp tui. Vì tui là trụ cột ở đây  mà !... Còn mấy anh mà ( lên giọng và nhấn mạnh ) ra khỏi con đường ghiền, trở  lại con người tốt, mấy anh bỏ được Ma Túy, mấy anh làm lại cuộc đời được, mấy  anh có vợ đẹp, con ngoan, mấy anh có nhà lầu, xe hơi. Mấy anh nghĩ lại mà trở về  trường gặp tui, thì tui vẫn hai bàn tay trắng”... Ừ tui ở lại trường, tui là trụ  cột ở đây mà ! ( Anh lặp lại khẳng định ). 
 
Thời gian anh  làm trụ cột đó được bao lâu ? 
 
Khoảng 10 năm, biệt danh tui  là “Con Hùm Xám Fatima” mà ! Ở đó có biệt danh là Fatima, còn tui là “Con Hùm  Xám Fatima”. Có nghĩa là giang hồ gốc cỡ nào cũng vậy, vô là tui triệt hết. Dập  rồi nâng lên chứ không dập rồi đạp. Cái cách xử của tui là vậy, trời phú cho tui  vậy. Tui đâu phải là cái thằng coi như là: Anh Đại, Anh Thế, Anh Cái, Anh Tý...  nổi danh sống về làng dao búa, đâm chém giết người để giành giật cuộc sống. Tui  thì khác, xuất thân là một thằng học sinh thôi, và từ một gia đình lao động, chữ  nghĩa thì không cao, máu giang hồ thì không khá, chỉ gọi là chút đỉnh vậy thôi.  ( Anh lên giọng kiểu thách thức ) Nhưng máu tui cũng mầu đỏ như ai. Cũng có máu  đi chơi thì dứt khoát mỗi người cũng có lá gan, nhưng mà không biết lá gan ai  lớn hơn lá gan ai. Thành thử tui làm công tác này, thì tui chấp nhận hậu quả  hết. Bởi vì tụi nó không ưa thì tụi nó lụi mình... Tui dằn mặt: “Tui làm đây,  thì với cái tâm của tui, còn anh em muốn nghĩ như thế nào thì cũng được. Nếu  anh em tốt, thì tui sẽ tốt lại. Còn nếu anh em muốn hại tui, thì điều đó anh em  hiểu rồi: có nghĩa là, anh muốn giết tui mà giết không được, thì tui giết anh.  Cái quy luật nó bắt buộc chúng ta là phải như vậy ! Tui tha anh hoài mà anh, anh  cứ rình giết tui hoài thì đâu có được ? Cái suy nghĩ của tui vậy đó, anh em phải  cố gắng... Còn nếu tối ngày mà cứ âm mưu vây cánh phe đảng thì...” 
 
(  Anh giải thích cho tôi sau một hồi diễn lại bài giảng huấn ): 
 
Tui dân  Bình Thạnh, một mình một ngựa, không có vây cánh. Còn trong đây, lúc đó tập  trung tất cả các quận huyện, thì quận 4 là đa số ( năm trăm mấy ), quận 3 ( hai  trăm mấy ), quận 1, quận 5... Còn các quận chữ: Bình Thạnh, Phú Nhuận... không  có “số má” gì hết, không có “gam” nào trong làng dân chơi. Anh hiểu ý tui không  ? ( Anh hỏi và tự trả lời ) Có nghĩa là quận số là nó nổi à, còn tụi quận chữ mà  zô là “goánh” chết... ( anh kể thủ tục nhập phòng ): 
 
“Ê mầy ở đâu zô  mầy ?” ( Ma cũ ) “Em ở Thủ Đức.” ( Ma mới ) “Goánh chết mẹ nó tao !” (đàn  anh ra lệnh ) 
 
... “Còn mầy ở đâu, mầy ?” ”Em ở huyện Bình Chánh.”  “Goánh chết mẹ nó tao !” “Quận Phú Nhuận, Bình Chánh thì goánh chết mẹ nó tao  !” 
 
... Còn “Em ở quận 4 anh.” “À, quận 4 phe ta, đi qua !” ...  ”Àh, quận 1 phe ta đi qua... quận 3...” 
Quận “số” là vậy, còn quận “chữ”  là chết. Không có máu giang hồ mà sống giữa giang hồ, anh hiểu không ? Là nó sẽ  dập ! 
 
( Anh tiếp tục bài giảng huấn ) 
 
“Tao nói tụi bây !“ Ở  đây nói với anh thì hơi ấy... ( anh nói và nhìn tôi ngần ngại  ) 
 
Không sao, anh cứ kể tự  nhiên... 
 
“... Nhưng mà đối với tao, tao nói cho tụi bây  biết: cuộc sống của tao một mình thôi, dám làm dám lãnh. Tao chấp nhận hậu quả  đến với tao. Nhưng ngược lại, một khi muốn hại tao mà tao phát hiện được ( anh  dằn giọng ) là cá nhân đó tao giết trước. Thà rằng tao phụ tụi bây, chứ không để  tụi bây phụ tao. ( Anh xuống giọng hơi dịu lại ) Nhưng mà con người ai cũng có  cái đạo đức, cái tình cảm. Cái đạo đức đi đầu hết để tụi bây đi lên... Còn không  thì chỗ tao ngủ đây, tụi bây biết rồi chứ gì ?... Còn cán bộ ở đây, là cán bộ  tập huấn, nghĩa là cũng từ tụi bây ra thôi, không hơn không kém, và cũng ở chung  phòng vậy. Có khác là chỗ tao có rộng hơn, tao ngủ có rộng hơn; bây ngủ không có  chiếu, tao có chiếu. Nó rõ ràng vậy, thấy không ? Còn tụi bây muốn như vậy thì  dễ, phấn đấu đi, thì sẽ được như tao. Tụi bây đừng nghĩ rằng: mình ngủ zậy, ông  ngủ như zậy ! Đây là tù ! Không phải là xí nghiệp, đâu phải là trường đại học !  Tù ! Ngày xưa người ta nói: “Tù cha ăn hiếp tù con”, chứ ở đây rõ ràng không ăn  hiếp, ăn đáp gì cả. Sống như vậy là để phân biệt rõ ràng, rắn phải có đầu. Còn  tụi bây cảm thấy không phục thì quất tao... tao nằm đó ! Thì tao cũng ngủ thôi,  tao đâu thần thánh gì mà thức hoài. Nhưng tụi bây nên nhớ, tụi bây “quất” không  được thì dẹp, đừng có nửa nạc nửa mỡ...” 
 
Qua một thời gian như vậy,  trong cuộc sống thì nó cũng tốt, anh em giúp đỡ nhau... Người thân là anh em  trong này, còn tình thương của gia đình đối với tui mất rồi. Bởi vậy, tui chọn ở  đây luôn. 
 
Anh ở trong đó suốt 10 năm, cho đến năm 1991, rồi  sau đó đi đâu ? 
 
Không phải vậy, trước đó tui có đi, năm 83  hay 84 gì đó, tui bị kỷ luật, tui có dẫn một số anh em đi công tác, số anh em đó  bỏ trốn... Tui về, tui nhận kỷ luật, và bị đưa đi Duyên Hải. Ra Duyên Hải, tui  có gặp lại anh em bạn và được giúp đỡ, tạo điều kiện cho tui tấn tới. Nhờ vậy  tui cũng chỉ làm bảo vệ thôi. Sau 6 tháng kỷ luật, tui được nhà trường rút về  lại. Khi tui trở lại trường, thì đã khác... Tại vì mình cả, cái gì nguyên vẹn  thì nó cũng hay hơn, còn nó đã sứt mẻ thì đâm ra tư tưởng nó không  tốt... 
 
Rồi tui quen với một người con gái, tên cô ta là ĐNN. Hai đứa  chúng tôi có tình cảm với nhau, giúp đỡ, thương nhau... Bắt đầu từ đợt chiến  dịch ngày 27.4.1984, thì tui quen cô học viên ấy ( anh giải thích thêm cho tôi:  trong số cả 1.000 cô học viên ở trong trại, thì cứ 10 cô đã có 9 cô thích tui  )... Khi ấy Ban Giám Hiệu đưa lên bàn cân: nếu để cô này lại thì tui sẽ gãy, bắt  buộc ( anh lên giọng ) phải đưa cô này đi... Bởi vì lúc đó tui là trụ cột mà...  khó kiếm được một người như vậy. Và như vậy là cô nàng bị đưa đi. Vì quá thương,  tui đăng ký Ban Giám Hiệu xin đi theo, đi lên nông trường Phú Văn. Họ quyết định  là nhốt tui và phải kỷ luật... Ba hôm sau khi đoàn xe đi Phú Văn, tui được trở  ra, họ bố trí tui về bên Tổ Bảo Vệ, làm “Trung đội Trưởng Trung Đội Bảo Vệ” (  anh lên giọng mạnh ) có nghĩa là quyền sinh sát hết ở trường là tui. Trên Ban  Giám Hiệu, dưới là tui. Mọi sự đi đứng, thăm nuôi, đồ ăn, tiền bạc... nói chung  hết, đều trong tay tui... Cho thăm hay không cho thăm là quyền của tui... Vì Ban  Giám Hiệu đã chỉ đạo: “Anh toàn quyền giải quyết. Anh thấy được thì “được”,  chứ không phải mọi chuyện là anh phải chạy vào hỏi Ban Giám Hiệu !” Có nghĩa  là trên Ban Giám Hiệu dưới là tui ( anh lặp lại khẳng định )... Kéo dài như  vậy được 2 tháng, lúc đó người tui quen đã đi Phú Văn (anh lặp lại )... Ở trên  đó cực khổ quá, rừng rú, đi làm dầm mưa dãi nắng, cô nàng viết thư “gởi về anh”,  tui thường xuyên nhận thư và gởi thư... thương... vì lúc đó mình yêu rồi mà (  anh kể vui vẻ, nét mặt rạng rỡ hạnh phúc )... Rồi bắt đầu chi phối, đêm nằm tui  suy nghĩ, nhớ nhung... Tui thường gởi đồ lên cho cô nàng... và ít tiền coi như  để tiêu. Nam thiếu thốn gì cũng được, còn mấy người nữ, “nó” có nhiều chuyện cần  phải giải quyết, thành thử phải có tiền...Lúc đó tui không nghĩ gì chuyện gia  đình, đúng là như vậy... Kéo dài như vậy một thời gian, cuối cùng tui quyết định  đi, đi lên Phú Văn... Tui nói quyết định của tui với một đứa lính của  tui. 
 
Nó hỏi: “Ý anh sao ?” 
 
“Giờ mày tính sao  ?” 
 
“Em cũng có cô bạn ở trển, anh sắp xếp cho em lên, em đi với  anh luôn.” 
 
( Tui suy nghĩ rồi hỏi nó ): “Ý mày muốn vậy phải không ?  Không hối hận chứ gì ?”... 
 
Rồi hai đứa tụi tui trốn, về Sài-gòn, là tụi  tui “chích choác” cho đã hai, ba bữa. Sau đó hai anh em mới đón xe đi Phú Văn...  Lên đó, nói chung, tui cũng chưa biết là thế nào ? Nhưng đã quyết đi là đi...  Lên đó, gặp người quen, lính cũ của mình không à ! Tại vì đều từ Fatima lên  mà. 
“Em là NVH, em là cán bộ ở đây. Anh cần gì không ?” “Giúp tao nhập quân  số đây đi !“ 
 
 
 
Anh hiểu không ? Tui xin nhập quân số, đăng ký học  viên bình thường... 
 
Năm đó là năm nào vậy anh  ? 
 
...Năm 86,... 86 hay 87 gì đó. Tui vừa lên, cô nàng  nghe tin là ra đón liền; cô nàng mừng lắm... Nhập quân số xong, tui về  trường giống như học viên bình thường thôi, nhưng được ưu tiên hơn chút xíu,  mình thuộc diện trình diện mà, tui không phải làm chung với anh em, mà họ giao  chỉ tiêu, làm xong là nghĩ. Công việc lúc đó của tui là chặt nứa, mỗi ngày 50  cây... Đối với dân Phú Văn thì chỉ cần một giấc ngủ trưa ( tức chỉ khoảng 1 giờ  đồng hồ, anh giải thích thêm ) là hoàn chỉnh, còn tui thì biết chặt làm sao đâu  ? Cầm cái rựa cũng chưa vững... Tất cả mọi sự đều không biết. Nhưng mà người ta  làm được, tui làm được, tui nghĩ vậy... Cái cô vợ tui thương tui quá, vừa đi  làm, vừa vào rừng chỉ cho tui ( ngoài giờ ) chặt thế nào ? Chẻ lạt thế nào ? Bó  ra sao cho nó khỏi sút ? Rồi vác về như thế nào ?... ( Anh xuống giọng tâm tình  xúc động ) Chúng tôi nương tựa nhau vậy... Cái tình muốn chia sẻ với nhau, chủ  yếu là tình cảm, sống chết có nhau, còn chuyện ăn nằm là chuyện bình thường...  Cái tình là chính, cái lòng đối với nhau ấy... ( anh lên giọng ) Đối với tui,  khả năng của tui không phải là làm như vậy, suốt ngày chặt cây, chặt nứa, nếu  vậy tui không lên đây đâu. Nhưng lúc đầu phải vậy... 
 
Rồi qua truyền tụng  của anh em, người này người kia: “Cái anh đó hồi ở trường ( Fatima ) làm bảo  vệ suốt mấy năm”... Nhà trường biết 100 người, 200 người lao động gì cũng có,  nhưng người ta cần một người biết điều động... Và họ kêu tui lên giao cho  tui thành lập, điều động đội bảo vệ, trước đó chỉ là tổ bảo vệ... Tui diễn giải  cho họ cách tổ chức, phân công, quản lý và điều động đội viên theo cách của  tui... Họ đồng ý và giao cho tui khâu tuyển người, đưa lên họ ký... Tui về lập  hồ sơ tổ chức phân đội: Phân Đội Trưởng, Phân Đội Phó, Thư Ký... rồi các Tổ Bảo  Vệ và lính. Phân Đội Bảo Vệ tách ra ngoài, ngang hàng với các phân đội khác  trong nông trường, lính của tui ở bên ngoài hết, không xâm nhập vào bên trong.  Đưa lên họ ký liền ( anh lặp lại )... chấp nhận thôi, ký thôi. Họ cấp vật tư cho  tui dựng nhà cho Phân Đội Bảo Vệ, và giao cho tui toàn quyền điều động... Tui  điều động anh em đi chặt cây, xây dựng nhà cửa, phòng làm việc ra phòng làm  việc, phòng ngủ nghỉ ra phòng ngủ nghỉ... 
 
Rồi sau đó tui tính tới chuyện  của mình, tui mới nói: “Tui có cô bạn gái...zậy... zậy... hai đứa quen nhau,  bây giờ tạo điều kiện cho cho tui, tui sẽ giúp lại để thực hiện tốt công việc  đảm bảo quân số và làm việc lâu dài”. Họ chấp nhận thôi, ký liền... Ban Giám Đốc  đồng ý, và hai tụi tui coi như là người phá kỷ lục đầu tiên ở nông trường;  tụi tui làm nhà dính bên hông sam bảo vệ luôn. Tui vừa làm việc vừa phụ vợ tui  buôn bán cải thiện thêm... 
 
Nông trường cũng cho học viên đăng  ký kết hôn ? 
 
Tụi tui phá kỷ lục mà, có đăng ký kết hôn đàng  hoàng, ra xã đăng ký, làm hôn thú nghiêm chỉnh... Anh em cũng tổ chức đám cưới:  làm con gà, con vịt bậy bạ mời anh em. Ban Giám Đốc gởi giấy báo về Fatima, xin  cho tui ở lại trên này. Và họ cấp cho tui mọi thứ, nói chung là vật dụng cá  nhân: nồi niêu, soong chảo đầy đủ. Thành một gia đình. Lúc bấy giờ tui mới xin  cho vợ tui qua bên phân đội nữ, làm cán bộ. Hai vợ chồng đi làm, tui làm bên  đây, vợ tui làm bên kia, Tui tháo được cái chỗ vợ tui không đi làm chung với  quân nữa, bây giờ là cán bộ dẫn quân đi... 
 
Sau đó đời sống  gia đình anh chị như thế nào ? 
 
... Lúc đó là đi “đường  mười” – coi như là ra hộ gia đình, trực thuộc hộ gia đình... Bốn chục cặp đăng  ký kết hôn... đăng ký kết hôn xối xả... Rồi mình ăn ở sinh con đẻ cái nữa...  phải có chỗ ở ! Bốn chục cặp ! ( anh lặp lai ). Ban Giám Đốc cấp đất, vật tư cho  làm nhà, cho ra ở khu riêng: có nhà cửa hoàn chỉnh, và cấp cả đất đai đã trồng  điều hết, mình chỉ bỏ công chăm một thời gian là có thu hoạch để nuôi sống gia  đình vợ con, chứ chẳng lẽ cứ vậy hoài... ( anh xuống giọng ) Tui rút dần dần, đi  ra được một thời gian, thì Ban Giám Đốc có động viên tui hợp tác với nông  trường, sáng từ nhà xuống nông trường làm, chiều về... Nhưng được thời gian  ngắn, tui chán nản, mệt mỏi...thấy mình bỏ sức ra mà không được gì... Tui nghỉ  việc và đi làm mướn cho dân để kiếm thêm thu nhập cao hơn để sống... Mọi việc êm  xuôi, cơm ngày hai bữa được vài tháng... tui nhớ gia đình, muốn về, về với gia  đình. Tui về Sài-gòn thăm gia đình, gia đình cho chút đỉnh hỗ trợ thêm kinh  tế... 
 
Rồi sao nữa anh ? 
 
... Tui trở lại  nông trường, nhưng lại sực nhớ Ma Túy, tui bị cám dỗ... Tui chống chọi và nhớ  lại nỗi cực khổ, bầm dập để chống chọi nó, rồi những mất mát, nhưng cũng không  kềm được... Tui ghé chích một mũi, sau đó mua số lượng nhiều đem về trển... Khi  tui trở về, với cái khí hậu lạnh lẽo và suốt ngày không có người qua lại..  buồn... tui bắt đầu chơi lại, tui “chơi” thì vợ tui cũng bước vào luôn con đường  “chơi” Ma Túy. Hai vợ chồng tui chơi... chơi... chơi... Khi biết mình nghiện lại  thì đã muộn... Cơn vật vã thiếu thuốc nó hành hạ hai vợ chồng tui. Tui đau đớn  và tui càng không muốn nhìn thấy cái cảnh vợ tui đau đớn... Tui trở về Sài-gòn,  tìm cái xích lô chạy... chạy và ngủ “bụi đời”. Đói thì ăn bậy, ăn bạ... dành dụm  tiền mua thuốc đem lên, chích hết đợt lại quay về chạy tiếp... Anh biết không ?  Hai vợ chồng tui tàn tạ, ”chơi” rồi ăn không bao nhiêu, càng ngày càng lụn  bại... 
 
Rồi một số anh em, cũng xuất phát từ dân ghiền tìm đến tui và  chúng tôi bắt đầu hùn hạp để chơi... Kèo dài được 2 năm... thì tụi tui bị phát  hiện. Tui bị bắt trở lại đội, vợ tui vẫn ở nhà, còn riêng tui bị kỷ luật... Tui  xuống đó trong thời gian 2 tháng vật vã đau đớn, có những lúc tui muốn tự sát  luôn... Sau đó, tui ra đi làm lại với anh em, có thể lực và cũng có công đóng  góp ở đó mà, rồi được đặt lên làm cán bộ trở lại, nhưng không còn như hồi trước,  mà phải mỗi ngày dẫn quân đi làm, anh em sao mình vậy. Không được về thăm vợ  con... Vợ tui thường tới thăm, khuyên động viên tui... Một năm sau, tui được Ban  Giám Đốc cho về nhà, sáng vào đi làm, chiều về... từng bước tui lại trở về với  Ma Túy. Tối về tui chơi... sáng vô thì không chơi... Rồi ghiền lại... Tui lại bị  phát hiện, bị kỷ luật... Lãnh đạo không còn tin tui nữa, nghĩ là tui cứ vậy hoài  nên họ không tạo điều kiện cho tui nữa... Họ mới quyết định đưa tui đi xa, đưa  vào trong cách ly... Tui nghĩ “mình vô đó cơm ngày hai bữa có anh em, còn vợ  con ở bên ngoài khổ ! Cuộc sống sao ? Ai nuôi nó ?”... Buồn quá tui trốn...  Về nhà, hai vợ chồng tui bàn bạc và coi như là trở về  Sài-gòn... 
 
Sau đó, cuộc sống vợ chồng anh chị ở Sài-gòn như  thế nào ? 
 
Lúc tụi tui về là năm 1996, cha mẹ tui không chấp  nhận, hai vợ chồng tui lang bạt giang hồ... làm thuê, làm mướn... kiếm tiền để  ăn uống hút chích... lang thang ngoài vỉa hè, mưa gió tầm tã, bệnh đi, bệnh  lại... Cuối cùng, tui nói với vợ tui: “Anh phải về với gia đình, kiếm ít tiền,  anh sẽ trở ra, rồi bỏ thành phố đi chỗ thật xa, chúng mình làm lại cuộc  sống, chứ ở đây đói, ghiền... Anh về 3 ngày anh trở ra...” Tui về, ba tui, má  tui kêu tui vô nhà, khuyên giải, cho tui ăn uống tắm rửa sạch sẽ rồi kêu  công an bắt tui. Lúc công an bắt tui, tui đâu có kịp báo cho vợ tui... Một tháng  sau, tui được đưa về Fatima, khi đó tui mới cho vợ tui hay, nhưng mà vợ tui với  cơn ghiền và bệnh hoạn, thiếu thốn thì làm sao có tiền để lên  thăm. 
 
Làm sao anh chị liên lạc được với nhau  ? 
 
Thì chúng tôi liên lạc với nhau qua Xơ T, tui gởi thư.  Trong thư tui có nói: “Nếu mà anh sống được thì anh sẽ trở về tìm em với cái  nghĩa, cái tình... Cái tình thương thì có cái là quý mến nhau... mà còn cái  nghĩa là anh không quên em, em không quên anh... Trong hoàn cảnh này, em đừng lo  cho anh nữa... Em cố gắng từ bỏ con đường Ma Túy đi, cố gắng giữ gìn sức khỏe...  trở về quê để làm lại cuộc đời... Rồi khi nào anh hết bệnh, khỏe có điều kiện  anh sẽ trở về thăm em...”. Trong thư tui nói vậy  đó... 
 
Anh nói với chị là “anh bệnh”, mà bệnh gì vậy  ? 
 
Trong thời gian ở ”Fa”, 6 tháng sau khi cắt cơn, lấy lại  thể trạng bình thường, lúc đó tui phát hiện bị lao, xét nghiệm kết quả BK( + ),  Ban Giám Đốc kêu tui về bệnh viện để điều trị bệnh lao. Đang điều trị Lao,  khoảng 1 tháng... thì có đoàn AIDS của Pháp qua tổ chức cuộc thử nghiệm máu. Tui  cũng thử nghiệm, 3 tháng sau có kết quả: HIV( + ). Khi biết vậy, tư tưởng tui  thậm chí buồn bực, chán nản muốn chết đi ! Cái bệnh nó làm cho con người khó  chịu. Mà 10 người bệnh chết cả 10, đâm ra tinh thần tui càng suy sụp. Rồi gia  đình không tới thăm, động viên... đâm ra chán... bế tắc  !... 
 
Anh đã vượt qua khủng hoảng đó thế nào và ai đã giúp anh  ? 
 
Tui gặp Bác sĩ B, qua câu chuyện trao đổi, bác sĩ động  viên tui cố gắng, hy vọng sắp tới phái đoàn sẽ thí nghiệm uống AZT... Hồi đó, ở  bệnh viện họ thử 10 ca, trong đó có tui ( Bác sĩ B giới thiệu ). Tui vừa uống  thuốc lao vừa được uống AZT kèm theo. Khoảng 1 tháng đầu, tui cảm thấy nhức nhối  tay chân, bụng trương sình khó chịu, đau nhức khắp người... Uống thuốc rất  nhiều, dần dần bớt đau, bớt căng thẳng... chắc là nhờ sử dụng AZT, cơn sốt kéo  dài ( “sốt nhiễm” ) năm, ba tháng trời. “Sốt cấp”, tiêu chảy kéo dãi. Cái mà  “bệnh AIDS” nó gây ra cho tui, nó tương đối ổn định. Trong thời gian đó tui được  động viên rất nhiều. 
 
Rôi kết quả thế nào  ? 
 
Khi tui uống thuốc hết công thức, tui khám lại thì 100%  bệnh lao hết... Bệnh viện động viên tui làm “Tự quản” lo an ninh và đời sống cho  anh em ở đây... Sau một thời gian học hỏi, tui làm hộ lý, chuyên trách khoa Lao  lo phát thuốc, truyền dịch, rồi cho anh em uống thuốc, đêm thì kiểm tra... Rồi  lo động viên anh em ăn uống, ngủ nghỉ, tắm giặt, phơi nắng... Tình thương chúng  tôi đặt vào nhau, anh em hiểu nhau, thông cảm... Rồi từng bước, tui được Ban  Giám Đốc quyết định đề bạt lên Tổ Điều Hành ở bệnh viện, chuyên trách hết về mặt  đời sống anh em. 
 
Chỉ trong khu Bệnh viện  ? 
 
Toàn khu vực bệnh viện và chuyên về phụ trách khoa Lao.  Tổ chức đời sống vật chất ăn uống, và đời sống tinh thần như: đàn ca, hát xướng,  thuốc lá, cà-phê tạo phấn khởi, khí thế cho anh em... Suốt 1 năm điều trị ở đó,  bệnh tui coi như là bình thường, không suy sụp gì cả... Cho tới ngày tui trở về  gia đình... 
 
Điều gì đã xảy ra cho anh vậy  ? 
 
Trên đường về nhà, được nửa đoạn đường, tui nhớ lại và  tìm chích một mũi... Nhưng khi trở lại với Ma Túy thì hỡi ôi ! Bệnh tui lại tái  phát.. Và chỉ một lần vậy thôi, mà tui phải chịu đựng đau đớn suốt thời gian một  năm trời nay... Về nhà thì bệnh tật, đau đớn, gia đình hất hủi, bạn bè không dám  ngó nữa, các sinh hoạt hàng ngày của tui mọi người đều xa  lánh... 
 
Gia đình lối xóm biết anh bị nhiễm ngay khi anh mới  về nhà... 
 
Lúc đầu gia đình không biết, cũng hy vọng tui  khỏe lại đi làm để mà sống... Nhưng mà kéo dài nãm, ba tháng trời cứ vậy, không  hơn không kém, cái chân tui nó đau nhức không đi được. Rồi gia đình đọc báo,  hàng xóm đọc báo, họ coi báo chí và biết tui bị nhiễm, lúc đầu họ hỏi, tui dấu,  chối phăng... nhưng rồi, nhiều người coi báo và họ cũng biết, nên cuối cùng tui  phải thú thật là tui bị nhiễm. 
 
Rồi phản ứng của họ ra sao  ? 
 
Trong thời gian đó, một hai ngày đầu, mọi người nhìn tui  khác lắm, chẳng hạn như là: nó bị vậy phải giặt riêng, ăn uống riêng, đi vệ sinh  riêng, không được chung đụng trong nhà kẻo lây lan... Rồi bên ngoài, uống ly  nước người ta cũng không dám bán... Rồi con cái em út người ta chạy nhảy này  kia, thì họ cũng cấm không cho lại gần tui... 
 
Phản ứng tâm  trạng của anh khi bị xa lánh... 
 
Cuộc sống tui càng ngày  càng bế tắc. Tui có suy nghĩ so sánh: Ở trong trường anh em bị nhiễm nặng hơn,  lúc “lâm sàng” rồi mà mình vẫn đổ bô, lau chùi, tắm giặt cho anh em, còn ( ở nhà  ) mọi người lại đối xử với mình như vậy, mà những người ở đây lại là người thân  của mình... Cuối cùng, tui cũng tìm ra được phán đoán là vì mọi người không hiểu  về mình và không biết về bệnh... Họ không hiểu tui, và tui chấp nhận. Dù càng  ngày tui càng chật vật, còn đối xử của gia đình với tui so với lúc đầu có bớt  hơn, nhưng thôi bây giờ tui sắt chết rồi, kệ mẹ ! Con mà chẳng lẽ ổng bả tức rồi  bỏ sao ? Mình sống được ngày nào hay ngày nấy... Rồi nhờ Xơ T, tui biết Chúa, từ  ngày hôm đó đến giờ tui không nghỉ gì về Ma Túy... tui nghĩ tui đã bỏ ra một  khoảng thời gian dài một năm trời, và mọi người hiểu cho tui, thì tui đi một  cách nhẹ nhàng... Tui sẽ dứt khoát bỏ luôn Ma Túy, để khi tui “đi” là trong  người tui “sạch sẽ”. Và nhờ ơn Chúa, nếu tui khỏe lại được, tui sẽ trở về trường  lại để phục vụ cho anh em bệnh. Nói thật với anh, tui muốn trở về với anh em  sống những ngày còn lại... 
 
Sinh hoạt hằng ngày của anh trong  gia đình thế nào ? 
 
Hằng ngày tui cố gắng giữ gìn tí xíu,  bản thân tui, cái ăn, cái uống tui cũng tách rời hết để tránh sự hiểu lầm cuỉa  gia đình, mặc dù tui biết những con đường đó không lây... Từ cái ly, đôi đũa ăn  ngủ, giặt giũ áo quần tui tự động hết, không để cho gia đình em út nghĩ tui bầy  hầy này kia... Những ngày cuối cùng của tui, là tui cố một cái nữa, tạo cho gia  đình một niềm phấn khởi. Khi tui chết ai cũng nghĩ tư tưởng tui được sạch sẽ,  mọi người tin vào tui... Tui đã quyết sạch sẽ rồi, mọi người không tin tui,  nhưng tui sẽ làm. 
 
Như vậy, là ý chí của bản thân là quan  trọng trong việc anh bỏ Ma Túy, giúp anh giữ “sạch sẽ” cả năm nay  ? 
 
Tui nói anh nghe ! Ma Túy không phải là dễ bỏ, hơn nữa là  một người sử dụng Ma Túy mang trong mình cái bệnh AIDS này... mười phần chết  chín phần rưỡi rồi, chỉ còn nửa phần sống... Đối với tui, Ma Túy rất là khó  bỏ... Tại vì, tui đã nhiều lần qua trường trại, như thế nào tui cũng tìm cách  chơi cho bằng được. Thành thử tui không sợ tái nghiện. Nhưng từ ngày tui gặp Xơ  T thì tui lại khác. Nhờ những lời khuyên lơn của Xơ và Chúa độ cho tui, tui dứt  bỏ được cái tư tưởng nghĩ về Ma Túy. Do động cơ thúc đẩy, tui cũng biết riêng về  tui, tui hy vọng tui sẽ chiến thắng Ma Túy trong những ngày tháng còn  lại. 
 
( Tôi, người phỏng vấn, nói với anh V. ) “Anh khẳng định là anh sẽ  nỗ lực để tạo niềm tin, để gia đình và mọi người tin anh. Và em, em tin anh  và hy vọng anh luôn giữ vững quyết tâm của mình... “    | 
 |