|
Cầu Nguyện: Giai Đoạn Hai
-----------CHÂN LÝ: Hạt giống Đức Tin chứa đựng toàn thể Chúa Kitô được Thiên Chúa gieo vào con người sau khi họ được đổ Nước Rửa Tội đang âm thầm mọc lên trong họ tùy theo tinh thần đón nhận và cộng tác của họ. Trong giai đoạn này, hạt giống Đức Tin rơi vào sỏi đá là những gì không phải là đất, vì thế nó không có rễ và đã chết đi khi bị mặt trời thiêu đốt (x.Mt 13:6).
-----------TINH THẦN: Trong giai đoạn này, người Kitô Hữu đã bớt đi những gì là cảm quan hời hợt bề ngoài, và bắt đầu đi vào bề trong. Chân Lý đã được người Kitô Hữu hiểu biết bằng lý trí của họ, và, mặc dù chưa thấu triệt được hoàn toàn Chân Lý được gieo trong lòng mình, họ vẫn cảm thấy vui vì những khám phá mới lạ về Chân Lý, về Thiên Chúa của họ. Thế nhưng, dù sao, lý trí nông cạn của con người cũng không thể nào chứa đựng và dò thấu toàn thể Chân Lý. Nhiều khi chỉ sống theo lý trí, người ta sẽ bị chủ quan, cho rằng tất cả những gì mình nghĩ ra đều là Chân Lý, rồi yêu Chân Lý do mình nghĩ ra, thậm chí bất chấp cả Quyền Giáo Huấn Tối Thượng của Giáo Hội. Đối với thành phần Kitô Hữu ở trong giai đoạn này, chỉ có một điều có thể làm họ thay đổi chân lý chủ quan cố chấp như sỏi đá của họ là thử thách bất lợi cho họ: “Hạt rơi trên đá sỏi là kẻ nghe Tin Mừng và đầu tiên nhận lấy cách vui vẻ. Song vì không có rễ nên họ chỉ tồn tại một thời gian. Khi bắt bớ xẩy đến vì Tin Mừng, họ liền vấp phạm” (Mt 13:20-21).
-----------ĐIỂN HÌNH: Trong giai đoạn này, Chúa Giêsu là Chân Lý đã cho các Tông Đồ nghe bài giảng Phúc Đức Trọn Lành trên núi (x.Mt 5-7), nghe một loạt dụ ngôn về Nước Trời (x.Mt 13), và chứng kiến tận mắt bánh hoá ra nhiều lần thứ nhất (x.Mt 14:13-21). Phải chăng, nhờ đó, các Tông Đồ đã hiểu biết Người hơn và tin vào Người hơn. Đến nỗi, “Chúa ơi, nếu quả thật là Chúa, hãy truyền cho con đi trên nước đến với Chúa'. 'Hãy đến' Người phán. Vậy Phêrô bước ra khỏi thuyền và bắt đầu đi trên nước tiến đến với Chúa Giêsu” (Mt 14:28-29). Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, cho đến “khi ông (Phêrô) thấy gió thổi mạnh liền trở nên sợ hãi thì ông bắt đầu chìm xuống mà kêu lên: 'Chúa ơi, cứu con với'” (Mt 14:30). Vừa thấy Chúa, thánh Phêrô vui mừng đến quên hết mọi sự, như kẻ nhận lấy Tin Mừng một cách vui vẻ. Thế nhưng, vì không có rễ, nên họ đã không đứng vững, cũng như thánh Phêrô, chỉ vì tự mình không hoàn toàn tin vào Chúa ngay từ đầu, qua lời phát biểu nước đôi: “Nếu qủa thật là Chúa...”, nên, kết cục, dù có nhờ Lời Chúa toàn năng mà ông đi trên nước được một lúc, cuối cùng tự ông cũng “bắt đầu chìm xuống” khi gặp sóng gió thử thách. Dầu sao, trong trường hợp này, thánh Phêrô cũng vẫn tỏ ra có Ơn Kính Sợ Chúa khi biết tin tưởng kêu cầu Người: “Chúa ơi, cứu con với”, và tất cả các Tông Đồ như được Ơn Tri Thức về Người hơn: “Còn nghi ngờ gì nữa, Người đúng là Con Thiên Chúa!” (Mt 14:33).
Cầu Nguyện: Giai Đoạn Ba
-----------CHÂN LÝ: Hạt giống Đức Tin chứa đựng tất cả Chúa Kitô mà con người lãnh nhận ngay sau khi được Nước Rửa Tội thanh tẩy, trong giai đoạn này, rơi vào bụi gai, bị gai mọc lên làm chết nghẹt (x.Mt 13:7).
-----------TINH THẦN: Vẫn biết, trong giai đoạn thứ hai, đối với Đức Tin, người Kitô Hữu mới chỉ tiếp nhận và sống bằng lý trí của mình, nên họ đã không đứng vững với Chân Lý khi bị thử thách. Tuy nhiên, cũng nhờ giai đoạn này, nếu biết dùng, người Kitô Hữu có thể tiến sang giai đoạn thứ ba, giai đoạn họ sống Đức Tin bằng tình cảm của họ. Vì sống Đức Tin bằng tình cảm, họ cảm thấy sốt sắng thực hành Đức Tin, nhờ đó, Đức Tin có thể mọc mầm và đâm rễ nơi họ. Thế nhưng, chỉ vì sống theo tình cảm, mà, Đức Tin đã bị lẫn lộn với các lo lắng cũng như ham muốn khác của tình cảm tự nhiên nơi con người, nhiều khi những tình cảm tự nhiên này còn mạnh hơn tình cảm đối với Đức Tin. Nhất là khi con người trở nên khô khan, hết cảm thấy hương sắc ngọt ngào của Đức Tin như trước, bấy giờ, hạt giống Đức Tin sẽ bị tình cảm tự nhiên lấn át làm cho người Kitô Hữu trong giai đoạn này dù sốt sắng một thời mà vẫn không sinh hoa kết qủa gì: “Phần gieo vào bụi gai là những kẻ nghe Tin Mừng, nhưng những lo toan thế gian và ham mê tiền bạc làm nghẹt nó đi. Hạt giống đó không sinh hoa kết qủa gì” (Mt 13:22).
-----------ĐIỂN HÌNH: Trong giai đoạn thứ ba này, Chúa Giêsu tỏ Mình ra cho các thánh Tông Đồ càng ngày càng rõ ràng hơn, cả bằng việc làm cũng như lời nói. Bằng việc làm, Người đã biến hình trên nơi cao (x.Mt 17:1-13) cho các ông thấy nhân tính vinh hiển được kết hợp với Thần Tính của Người. Bằng lời nói, Người đã tỏ cho các ông ba lần về cuộc tử nạn và phục sinh của Người (x.Mt 16:21,17:22-23,20:17-19), nhất là, trong bữa tiệc ly, Người đã “nói thẳng về Cha” (Gn 16:25) với các ông, không còn bằng ngôn ngữ mập mờ, để các ông thấy rằng Người được Cha sai (x.Gn 17:8), Người ở trong Cha và Cha ở trong Người (x.Gn 14:11), ai thấy Người là thấy Cha (x.Gn 14:9). Phần các thánh Tông Đồ, trong giai đoạn này đã thân mật với Thày hơn và tỏ ra sốt sắng với Thày hơn bao giờ hết, đến nỗi, các ông đã muốn cắm lều ở với Người trên chỗ Người biến hình (x.Mt 17:4), dù có uống chén của Người cũng được (x.Mt 20:22), và “dù có chết cũng không bao giờ bỏ Thày” (Mt 26:35). Phải chăng, trong giai đoạn này, các thánh Tông Đồ đã được Ơn Thâm Hiểu để có thể tuyên xưng: “Thày là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mt 16:16)? Phải chăng, cũng trong giai đoạn này, các thánh Tông Đồ, nhờ thâm hiểu Thày mình hơn, nên cũng được Ơn Can Đảm, đến nỗi đã hết lòng thề hứa theo Người và trung thành với Người với bất cứ giá nào, nhất là dám dùng cả gươm để chém đứt tai đầy tớ của thày cả thượng tế đến bắt Thày mình (x.Mt 26:51)?
-----------Tuy nhiên, tất cả những sự sốt sắng của các vị Tông Đồ trong giai đoạn này vẫn không hoàn toàn sâu xa và vững chắc, nên, ngay khi thánh Phêrô xin Chúa cho dựng ba lều trên chỗ Người biến hình thì ông cũng “thật sự không biết là mình đang nói gì” (Lc 9:33); hơn nữa, trong số các ông, thậm chí còn có kẻ mưu toan nộp Người (x.Lc 22:1-6), còn có kẻ ngủ gật trong khi Người “buồn sầu đến chết được” (Mt 26:38), còn “tất cả bỏ Người mà tẩu tán” (Mc 16:50; Mt 26:56), nhất là, còn lãnh tụ Phêrô chối bỏ Người đến ba lần (x.Mt 26:69-75). Tại sao thế? Phải chăng, kẻ phản nộp Người vì ham mê tiền bạc (x.Lc 22:5-6), và, tất cả bỏ Người mà tẩu tán vì còn tinh thần tranh ngôi giành vị vào những lúc khẩn trương của Thày mình, như lần Người lên Giêrusalem cuối cùng (x.Mc 10:34), hay ngay trong bữa tiệc ly (x. Lc 22:24)? Phải chăng, những lo toan thế gian và lòng ham mê tiền bạc, đúng như trong dụ ngôn nói về phần hạt giống gieo vào bụi gai, đã xẩy ra nơi các thánh Tông Đồ trong giai đoạn thứ ba này? |
|