CHÚA VẼ ĐƯỜNG THẲNG BẰNG COMPA

Từ thuở ban đầu, con người đã mang trong mình những vết thương do tội lỗi gây ra. Ganh tị, ích kỷ, tham vọng – những điều ấy như ngọn lửa âm ỉ cháy trong tâm hồn, sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào. Cain là kẻ đầu tiên bị lòng ganh ghét chi phối. Khi thấy lễ vật của mình không được Chúa đoái nhận, thay vì xét lại lòng mình, anh ta quay sang oán giận em ruột. Cơn tức giận che mờ lý trí, khiến anh ta ra tay đoạt mạng chính em mình. Đau lòng thay, khi Chúa hỏi: “Aben, em ngươi đâu rồi?” (St 4,9), Cain lạnh lùng đáp: “Tôi đâu có phải là người giữ em tôi?”

Tội lỗi không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm chai đá con tim chính người phạm tội. Nhưng ngay cả trong lúc ấy, Chúa vẫn không trừng phạt Cain ngay lập tức. Ngài đánh dấu hắn như một sự bảo vệ, không để ai giết hắn. Một con người đã giết em ruột mình, vậy mà Chúa vẫn kiên nhẫn chờ đợi sự hoán cải. Bởi vì lòng thương xót của Chúa lớn hơn cả những lỗi lầm của con người.

Sự ghen tị ấy không chỉ có ở Cain, mà còn ở các anh của Giuse. Vì không chịu nổi khi thấy cha yêu thương Giuse, họ đã bán em mình làm nô lệ. Tưởng rằng đã loại bỏ được Giuse khỏi cuộc đời mình, nhưng nào ngờ Chúa lại viết một câu chuyện khác. Giuse, từ một nô lệ, trở thành tể tướng của Ai Cập. Khi đói kém xảy ra, chính những người anh đã bán ông lại phải đến cầu xin ông cứu giúp. Đứng trước những kẻ từng hãm hại mình, Giuse không trả thù, nhưng nói: “Các anh đã định hại tôi, nhưng Thiên Chúa đã định cho điều ấy thành điều lành” (St 50,20). Đó chính là cách Chúa vẽ đường thẳng bằng những đường cong – ngay cả sự ác độc của con người cũng không thể ngăn cản kế hoạch yêu thương của Ngài.

Vua Saul cũng từng là người được Chúa tuyển chọn, nhưng ông không thể chấp nhận việc Đavít được dân yêu mến hơn mình. Khi nghe họ ca tụng: “Saul giết một ngàn, Đavít giết một vạn!” (1 Sm 18,7), lòng ông đầy đố kỵ. Ông tìm cách giết Đavít, truy đuổi chàng khắp nơi. Nhưng Đavít không báo thù, ông để Chúa định liệu. Và quả thật, chính Saul lại bị sự đố kỵ của mình làm hại, còn Đavít thì được Chúa nâng lên làm vua.

Tội lỗi vẫn luôn tái diễn trong suốt dòng lịch sử. Khi Chúa Giêsu đến trần gian, Ngài thực hiện bao phép lạ để chữa lành, nhưng những người Pharisêu vẫn không tin. Họ không ngừng đòi hỏi dấu lạ, nhưng không phải vì muốn tin, mà vì lòng họ đã đóng kín. Họ giống như Cain, như các anh của Giuse, như vua Saul – không chịu nhìn nhận sự thật, không chấp nhận rằng Chúa có thể hành động theo cách ngoài tầm hiểu biết của họ. Trước thái độ ấy, Chúa Giêsu chỉ thở dài và nói: “Sao thế hệ này lại xin một dấu lạ? Tôi bảo thật cho các ông biết: thế hệ này sẽ không được một dấu lạ nào cả” (Mc 8,12). Ngài không bắt ép ai tin, nhưng cũng không bỏ rơi họ. Chính họ đã từ chối ơn cứu độ.

Nhưng lạ thay, Chúa vẫn nhẫn nại. Dù Cain phạm tội, Chúa vẫn bảo vệ hắn. Dù các anh của Giuse ganh ghét, Chúa vẫn ban cho họ cơ hội hòa giải. Dù Saul đố kỵ, Chúa vẫn không trừng phạt ngay. Và dù những người Pharisêu từ chối Ngài, Chúa Giêsu vẫn hiến mình chịu chết để cứu chuộc họ. Vì lòng thương xót của Chúa luôn lớn hơn sự bất trung của con người.

Vậy chúng ta có còn hy vọng không?

Câu trả lời là có!

Không có tội lỗi nào lớn hơn lòng thương xót Chúa. Không có con tim nào chai đá đến mức Chúa không thể làm mềm lại. Nếu Chúa đã nhẫn nại với Cain, đã cứu các anh của Giuse, đã kiên trì với những kẻ đóng đinh Con Ngài, thì liệu có ai trong chúng ta là người không còn hy vọng?

Cuộc đời là một hành trình đầy những đường cong, những vấp ngã, những sai lầm, những nỗi đau. Đôi khi ta cảm thấy như mình đã đi lạc quá xa, đã làm tổn thương quá nhiều người, đã phạm quá nhiều lỗi lầm. Nhưng Chúa không nhìn ta bằng ánh mắt kết án. Ngài nhìn ta bằng ánh mắt yêu thương, với một lời mời gọi: “Hãy quay về”.

Chúa vẫn đang vẽ đường thẳng trên cuộc đời ta, dù ta có đi những con đường quanh co. Nếu ta sẵn sàng mở lòng ra, nếu ta sẵn sàng để Ngài nắm tay ta dẫn dắt, thì chắc chắn ta sẽ tìm được con đường ngay thẳng mà Chúa đã hoạch định cho ta từ muôn thuở.

Vậy hãy tin tưởng. Hãy để Chúa hướng dẫn cuộc đời mình. Hãy để Ngài vẽ đường thẳng từ chính những đường cong mà ta đã đi qua. Vì nơi nào có tình yêu Chúa, nơi đó luôn có con đường trở về.

Lm. Anmai, CSsR

CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 5)

Con mắt sáng quắt ! Thấy tiền còn sáng hơn nữa nhưng lúc nào cũng than thân trách phận ! Tánh kỳ !

Ở chung với Cha già bị lòa hoàn toàn nên hiểu được phận của người lòa. Hoàn toàn không thấy đường và tất cả cha lệ thuộc vào người khác ! Lòa mà còn đi đứng được thì cũng gọi là ngon ! Lòa mà không đi được chỉ ngồi xe lăn thôi và đứng lên ngồi xuống hay nằm rất vất vả thì kinh khủng đến dường nào.

Ngày nào mang nỗi đau tôi mới hiểu nỗi đau là gì ? Ngày nào tôi bị lòa tôi mới hiểu được sự sáng mắt kỳ diệu :

Ôi lạy Chúa, mở cho con đôi mắt,

Thấy tình yêu kỳ diệu Chúa khắp nơi.

Con mù lòa, bên vệ đường hành khất,

Xin chữa con để nhìn thấy mặt Ngài.

Thật sự thì lời cầu nguyện này chẳng bao giờ thừa vì rất cần để thấy Chúa, thấy đời và thấy người.

Dừng xe ở trên đường Nguyễn Tri Phương thật lâu vì đèn đỏ ở ngã tư này dài. Thấy đứa bé có đôi mắt lạ lạ và nhìn kỹ thì 2 mắt của cháu bị hư.

Thương thật thương ! Con người có đôi mắt là cửa sổ tâm hồn vậy mà cháu không có đôi mắt bình thường như bao người khác,

Tiếp tục chạy xe đi bệnh viện nhưng lòng nao nao thế nào đó ! Cuộc đời của bé phải nói rằng cực kỳ vất vả.

Vậy đó ! Có những người sáng mắt, có những người lành lặn nhưng con mắt tâm hồn bị mù vì không thấy tình thương của Chúa.

Tánh kỳ ! Sinh ra lành lặn và đôi khi đẹp nữa nhưng không bằng lòng với những gì mình có mà cứ đi than !

Dẹp cái thói than khi thấy những người hư mắt hay sống chung với Cha già bị lòa nhé ! Bớt bớt cái mỏ than dùm.

Ngày mỗi ngày, bỉ nhân lại thầm thì với Chúa Thánh Thi thật hay :

Ôi lạy Chúa, mở cho con đôi mắt,

Thấy tình yêu kỳ diệu Chúa khắp nơi.

Con mù lòa, bên vệ đường hành khất,

Xin chữa con để nhìn thấy mặt Ngài.

Cúi lạy Ngài, cho tai con nghe rõ,

Tiếng tha nhân cầu khẩn lượng hải hà,

Họ khổ đau, họ kêu gào than thở,

Ðừng để con cứ giả điếc làm ngơ.

Cúi lạy Ngài, xin mở rộng tay con,

Luôn nắm lại giữ khư khư tất cả,

Trước cửa nhà có người nghèo đói lả,

Xin dạy con biết chia sẻ vui lòng.

Cúi lạy Ngài, cho chân con vững chãi,

Ðể tiến lên dẫu đường sá hiểm nguy.

Nguyện theo Ngài, thập giá đâu quản ngại,

Chúa cầm tay mà dẫn bước con đi.

Cúi lạy Ngài, giữ lòng con tin tưởng,

Mặc ai bảo: Chúa đã chết đâu còn.

Khi chiều về gánh thời gian trĩu nặng,

Xin dừng chân ở lại với con luôn!


Lm. Anmai, CSsR

CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 4)

Trên đường đến bệnh viện. Bên vệ đường có bà bán xôi vò và xôi gấc ! Không thích gấc cho lắm ! Chỉ thích vò !

Bà cho con 2 gói nha

Bà mừng lắm và lấy cái túi cho 2 gói vào.

Chương trình “nhiều chuyện” xin được phép bắt đầu.

Bà ơi ! Mỗi ngày bà bán như vậy bà kiếm được bao nhiêu ?

Ừa chú ! Được tám chục ?

Vậy sao Bà đủ sống ?

Thì bữa sáng 3 chục. Còn 5 chục đi chợ ăn qua ngày.

Bà nhiêu tuổi rồi ?

74

Có gia đình chồng con gì không Bà ?

Không ! Bà có mình không chồng con

Bà ở với ai ?

Ở chung với đứa em. Bữa nào có đủ tiền chợ thì đi. Không thì ăn ké với nó !

Con cảm ơn Bà ! Con chào Bà con đi nha

Ừa con ! Khi nào đi ngang ghé ủng hộ cho Bà nha

Đố ai nhìn bà cụ 74 tuổi ngồi bên vệ đường với thùng xôi mà không thương ! Chỉ có trái tim chai đá mới không thương thôi,

Phận người, có ai muốn vậy đâu ta ? Ở cái tuổi 74 lẽ ra nghỉ ngơi chứ đâu có ngồi vệ đường như vậy đâu.Một lần nữa qua cụ bán xôi để cho thấy kẻ nào hay than thân trách phận thì cứ đến gặp bà cụ bán xôi ở đường Lý Thường Kệt gần bệnh viện Trưng Vương hen ! Ghé gặp để thấy cuộc đời của cụ bà 74 tuổi vất vả hen

Tánh kỳ thiệt ! Lại nhớ ngoại của nhỏ bạn. Bà ngoại hắn dù sao đi chăng nữa cũng chẳng lao đao như cụ bà bán xôi hay cụ bà bán vé số mà mình gặp sáng nay. Ấy vậy mà …

Thôi nha ! Chịu khó bớt bớt cái tánh kỳ dùm hen ! Hạnh phúc hơn bao nhiêu người mà lúc nào cũng mở miệng ra là than.

Bớt than dùm hen ! Tánh kỳ !

Lm. Anmai, CSsR


CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 3)

Chờ khám chữa bệnh nên nhiều thời gian mà ! Có làm gì đâu ! Chờ bác sĩ thôi mà ! Vào bệnh viện không có vội được đâu ! Tranh thủ viết tiếp thôi.

Cũng tại cái quán cà phê cóc đó ! Tiếp tục gặp “đại gia”.

Thấy chị đi chân chấm phẩy nên hỏi thăm.

Hỏi thăm thì chị nói : Năm nay 59 tuổi ! Bị tai biến từ năm 18 tuổi ! 41 năm tai biến rồi !

Vậy có chồng con gì không chị ?

Có chồng mà hông có con.

Ngưng một lát Chị nói tiếp :

Có chồng nhưng hai vợ chồng ly dị rồi

Chồng nhiêu tuổi Chị ?

Nhỏ hơn vài tuổi. Mấy nay đòi quay lại nhưng tui chưa chịu

Thôi cho quay lại đi chị ơi ! Dù sao cũng là nghĩa vợ chồng

Nghe nói vậy chị cười. Hỏi tiếp :

Bán ngày được nhiêu tờ chị ?

Cả ngày luôn được 200 tờ (nghĩa là được 200 ngàn).

Vất vả quá hen Chị ?

Không sao ! Nhiều người khổ hơn tui nữa. Thôi ! Chào nha ! Đi bán tiếp đây.

Nhìn chị chân đi chấm phẩy trên chiếc xe đạp với cái túi “tiền tỷ” trong đó sao mà thương quá ! Nghèo quá không biết làm gì nên đi bán vé số kiếm sống qua ngày.

Thương lắm những người “cầm bạc tỷ” trong tay và đi bán cái may mắn đó cho người (ai may người đó hưởng).

Thương cái thân bị tai biến 41 năm mà cứ phải lao đao với cuộc đời như thế

Chị đạp xe đi rồi nhưng hình ảnh của người phụ nữ lam lũ với cuộc sống vẫn còn đâu đây.

Những người hay than thân trách phận nên tìm và gặp chị bán vé số bị tai biến này để than thêm hen !

Tánh kỳ ! Cuộc sống an lành hơn bao người khác mà lúc nào cũng đi than. Thiệt sự là tánh ký

Lm. Anmai, CSsR

CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ ! (PHẤN 2
)

Đang “nhiều chuyện” với cụ bà bán vé số, hai cha con tấp xe vào lề và ngồi chung bàn với 2 bà cháu.

Anh đi cùng với đứa bé (sau này mới biết cháu 10 tuổi). Hai cha con gọi ly bạc xỉu và cùng uống chung.

Cái tánh kỳ ! “Nhiều chuyện” nên có chuyện nhiều để viết và chia sẻ.

Mào đầu vào câu và nghe Cha đứa bé kể :

“Năm nay nó 10 tuổi ! Lúc 8 tháng thì cho vào bệnh viện Nhi Đồng. Nằm 2 tháng trời bác sĩ tìm không ra bệnh. Sau này bác sĩ nói do mẹ nó cho nó tắm dưới hồ (khu nhà thuê) nên con vi trùng nó vào từ hậu môn. Nó vào từ hậu môn và lên não. Lúc đó bác sĩ (Công Giáo) nói anh vái đi để bé được cứu sống. Nằm ở phòng cấp cứu thì 10 đứa chỉ còn sống sót có 2. Đêm đang nằm nghe tiếng khóc là biết có bé qua đời ! Bác sĩ nói trường hợp bé Tiên (con anh) là hết cứu rồi ! May mắn là bé sống cho đến giờ …”
.
Ngưng một lát Cha bé nói tiếp : “Giờ thì cháu đang học ở 38 Tú Xương (nghe cái địa chỉ quen quen vì địa chỉ này là nơi cưu mang những trẻ cơ nhỡ và khuyết tật). Cứ cho bé đến đó học”.

Bé có đọc chữ gì được không ?

Dạ không ạ ! Không đọc được gì !

Nói được không Anh ?

Dạ không ! Lúc nào thích thì nói 1 chữ thôi.

Thật tình lúc đó nhìn bé mà tự nhiên 2 dòng lệ nó cứ trào trào ra. Nhìn bé Tiên xinh xắn lắm nhưng không ngờ cháu như thế. Như ba cháu nói thì trường hợp của cháu là bệnh rất hiếm.

Nhìn Tiên thương lắm !

Lấy số điện thoại của ba cháu (anh Tuấn) và nói : Em không dám hứa với Anh … Nếu có thể thì …

Thương chưa ?

Hỏi thăm gia đình thì được biết 2 vợ chồng có 2 con. Đứa lớn 12 tuổi tên Ngọc. Hiện Ngọc học lớp 4.

Ngạc nhiên nên hỏi tiếp :Ủa sao học lớp 4 Anh

Dạ nó bị cận nặng, chậm phát triển.

Cháu học ở đâu ?

Trường tình thương ở gần phòng trọ (Bình Tân)

Tính đứng dậy để đi bệnh viện vì ly cà phê đã hết thì dì Nguyệt (bán vé số mà đã viết ở bài trước có 2 vợ chồng không có con) nói là 6 g là mẹ nó đi làm ra !

Thôi thì lỡ “nhiều chuyện” thì nhiều chuyện luôn.

Chút xíu nữa thì mẹ của Tiên ra.

Hỏi thăm thì mẹ của Tiên làm lao công trong bệnh viện. Làm ở khoa xương khớp.

“Nhiều chuyện” nên hỏi luôn về công việc, lương bổng : “Dạ em làm 2 tuần sáng 2 tuần đêm. Sáng thì 6 g sáng đến 5 g chiều. Chiều thì 5 giờ chiều đến 6 g sáng. Mỗi tháng mấy trăm tiếng. Tổng thu nhập tầm 4,6 triệu. Nếu mình làm thêm thì được thêm”.

Anh chồng thấy mình bối rối khi tính lương theo giờ trong bệnh viện thì Anh nói : “Chắc tại nhiều quá (4,6 triệu) nên ảnh nhẩm không ra”.

Thương dữ chưa ? Chồng chạy xe ôm, vợ lao công bệnh viện. Thuê phòng trọ ở Bình Tân với giá 2 triệu (cho rẻ) để 2 vợ chồng và 2 đứa con ở với nhau.

Hỏi thăm thì biết Ngọc (chị của Tiên) học như thế là do Bà Maria gì đó người Đức tài trợ cho trẻ em nghèo. Trường này chỉ dạy cấp 1 nhưng có cái hay là nếu lên cấp 2 và 3 thì học trường Công và cứ đưa phiếu thanh toán về thì trường này chi trả cho bé vì tất cả vào đây đều là con nhà có hoàn cảnh.

Nghe thấy thương quá, bỉ nhân chỉ biết thốt lên : “Sao sáng hôm nay tui gặp toàn “đại gia” không à !”.

Vậy đó ! Phải lang thang với người nghèo thì mới hiểu gia cảnh của họ.Thứ nhất : Sinh ra 1 đứa con lành lặn quả là ơn phúc rồi ! Ở đó mà cứ than thân trách phận này nọ !

Cứ tìm đến gặp trực tiếp bé Tiên đi để thấy cuộc đời

Thứ hai : Than khổ ! Cứ gặp trực tiếp cha mẹ của Ngọc – Tiên đi để mà ở đó ai oán cuộc đời

Chả biết sao ! Sáng nay lại gặp những mảnh đời như thế.

Trước khi đi bệnh viện, bỉ nhân có xin số điện thoại của anh Tuấn (ba của Ngọc & Tiên) và nói : Em không dám hứa gì, nhưng … Và sáng mai ghé lại đây chắc có chút gì đó cho Tiên hen !

Dong xe đi bệnh viện nhưng lòng cứ nặng trĩu về cuộc đời của đôi vợ chồng nghèo này, nhất là bé Tiên bị chứng bệnh hiếm có.

Nhiều và rất nhiều người hạnh phúc sinh ra lành lặn mà cứ than ! Than bất kể ngày đêm ! Cứ hở ra là than thân trách phận ! Không bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc mà cứ than hoài ! Tánh kỳ !

Lm. Anmai, CSsR

CỨ HỞ MỘT CHÚT LÀ THAN ! TÁNH KỲ !

Có nhỏ bạn ở xứ xa.

Ông bà ngoại của hắn cũng đông đông con cái. Hiện giờ thì tất cả định cư ở Mỹ.

Ông mất, bây giờ Bà ở một mình (trước đây có đứa con bị chậm phát triển, nay con đã mất).

Nói chuyện với mình, hắn nói chuyện mà xin lỗi, mình có cảm giác thảo mai : “Thương Bà lắm ! Bao nhiêu đứa con ! Bao nhiêu đứa cháu mà giờ ở một mình ! Thương Bà lắm …”

Trước đó thì hắn cho coi đoạn clip 2 ông bà ngoại ở với nhau cùng đứa con khái khờ như đã nói. Hắn diễn rất hay : “Ước gì được ở cùng để chăm sóc ông bà”.

Mình quá hiểu cái chuyện nói ! Nói thì ai nói không được ! Nói và còn khóc làm như mình có hiếu lắm !

Thật ra thì ở Mỹ nhưng làm nghề tự do thì vẫn có thể về Việt Nam ở cả tháng và cả năm cơ mà ! Thế nhưng có chịu về ở đâu ! Chỉ có cái nói là giỏi.

Mới đây hắn nói : “Tội bà quá ! Giờ sống một mình “!

Nghe cái giọng đó là mình thật sự không ưa dù là thân với nhau ! Nhưng tánh mình thẳng không im được : “Ê ! Nói cho nghe nha ! Bà dù sống một mình nhưng không đói, không thiếu không phải vất vả nha ! Sống hãy nhìn sâu chút chứ nhìn ngắn quá không hay đâu ! Bà may mắn hơn nhiều người lắm !”

Nói như thế vì mình chứng kiến nhiều người lam lũ và quá lam lũ chứ không đùa.

Đi khám bệnh, đến sớm ! Ngồi quán cà phê cóc bên vệ đường. Ngồi cũng mấy hôm và thấy cứ 5 giờ là bà đến.

Mon men thăm dò thì Bà kể chuyện rằng hai vợ chồng già năm nay ngoài 70. Trước thì gia đình ở khu này ! Bán nhà chia cho 2 ông bà được 3 cây vàng (thời điểm 6,8 triệu đồng 1 cây) thì làm gì mua nhà được. Thế là 2 vợ chồng dắt díu nhau xuống tận Bình Hưng Hòa thuê nhà trọ.

Bà kể giờ mỗi ngày bán được trăm mấy ! Hôm nào hên được 200. Còn ông xã thì mua bán phế liệu. Hai vợ chồng sống không có con.

Bà kể thương lắm ! Lúc trẻ thì cũng muốn đi khám để sao không có con nhưng rồi nghèo quá cũng không nghĩ đến chuyện có con. Đến giờ thì đành chịu.

Bà kể : “Giờ chỉ mong có sức khỏe đi kiếm sống qua ngày ! Trời cho đi luôn cho nó khỏe vì có nhà có cửa đâu. 2 ông bà giờ sống chờ ngày đi ! Mà có ai không đi đâu Chú !”

Thương chưa ! Giờ cứ cặm cụi bán đời cho khói và bụi với tập vé số để sống qua ngày.

Mình không mua vé số ! Thôi thì xin phép thanh toán phí cà phê cho Bà.

Mình viết những dòng này để gửi đến những ai hay than thở ! Hở ra là than ! Tánh kỳ !

Thật sự như Bà nói : “Tui nói Chú nghe ! Tui nhìn lên tui không bằng ai nhưng nhìn xuống tui cũng hơn nhiều người. Tui xin Trời Phật cho tui khỏe thôi để đi bán vé số !”

Vậy đó ! Hơn bảy chục tuổi mà cứ phải vất vả để kiếm sống

Thương quá ! Nạp vào tài khoản cho Bà chút chút gì đó gọi là sẻ chia.

Thật sự, ở cái vùng núi dân đã nghèo mà về Sài Gòn cũng không thoát được người nghèo. Thương thật sự nhưng ngoài tầm tay với ! Mình chia sẻ được gì thỉ chia thôi.

Thương lắm những mảnh đời vất vả.

Cũng thương lắm những người quá sướng mà hay than !

Mình nghĩ những người than cứ tiếp cận với những người già nua tuổi tác mà phải quá vất vả mưu sinh.

Hạnh phúc hơn bao người mà cứ thích than ! Tánh kỳ !


Lm. Anmai, CSsR

100 NGÀY CỦA CHA ANPHONGSÔ PHẠM GIA THỤY

Hôm nay, tròn 100 ngày kể từ khi Cha Anphongso Phạm Gia Thụy – người cha thân yêu của chúng con – đã rời xa cõi tạm để trở về với Chúa. 100 ngày không quá dài nhưng cũng đủ để lòng chúng con dần nguôi ngoai những xót xa, những tiếc thương khi phải chia tay Cha trong cuộc hành trình trần thế này. Dẫu biết rằng cuộc đời là tạm bợ, rằng ai rồi cũng phải trở về với Đấng đã tạo dựng nên mình, nhưng làm sao chúng con có thể không bồi hồi xúc động khi nhớ về người cha kính yêu, người đã dành trọn cuộc đời mình để sống cho Chúa, cho Giáo Hội và cho từng người trong chúng con?

Hôm nay, trong tâm tình tưởng nhớ, chúng con xin dâng lên Chúa lời cầu nguyện tha thiết, xin Ngài thương đón nhận Cha Anphongso vào hưởng vinh phúc trên quê trời. Lạy Chúa, Cha Anphongso đã tận hiến cuộc đời mình cho Chúa, đã cống hiến bao tháng ngày để phục vụ, để yêu thương, để hy sinh. Xin Chúa mở rộng vòng tay đón Cha vào lòng thương xót vô biên của Ngài, ban cho Cha niềm vui bất tận bên các thánh, nơi không còn nước mắt, không còn đau khổ, nhưng chỉ còn ánh sáng vinh quang rạng ngời.

Dù Cha đã rời xa chúng con về mặt thể lý, nhưng trong tâm hồn, trong từng ký ức và từng lời dạy bảo, Cha vẫn mãi ở bên chúng con. Hình ảnh của Cha – một người mục tử tận tụy, hiền từ và quảng đại – vẫn còn sống động trong lòng mỗi người chúng con. Những lời khuyên nhủ ân cần, những ánh mắt yêu thương, những hy sinh thầm lặng mà Cha đã dành cho chúng con sẽ mãi là hành trang quý giá giúp chúng con vững bước trên hành trình đức tin giữa cuộc đời này.

Cha Anphongso kính yêu, chúng con tin rằng Cha vẫn đang dõi theo và nâng đỡ chúng con từ cõi vĩnh hằng. Xin Cha cầu bầu cùng Chúa cho chúng con, những người còn đang lữ hành trên trần thế, để chúng con luôn biết hướng lòng lên trời, biết sống theo thánh ý Chúa trong từng giây phút của cuộc đời. Xin Cha giúp chúng con biết đặt trọn niềm tin vào Mẹ Maria, Ngôi Sao sáng dẫn đường, để dù bao sóng gió cuộc đời, chúng con vẫn luôn giữ vững niềm hy vọng, vẫn luôn trung thành bước theo con đường mà Chúa đã vạch sẵn.

Ngày giỗ 100 ngày của Cha, lòng chúng con trào dâng nỗi nhớ. Nhớ những ngày còn có Cha bên cạnh, nhớ những lần được lắng nghe lời dạy dỗ của Cha, nhớ những giây phút sum vầy trong tình yêu thương ấm áp. Nhưng chúng con cũng biết rằng, tình yêu không bao giờ mất đi, chỉ là cách thể hiện đã thay đổi. Hôm nay, chúng con không còn được gặp Cha bằng đôi mắt thể lý, nhưng chúng con vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Cha trong từng lời cầu nguyện, trong từng kỷ niệm, trong từng nhịp đập của trái tim mình.

Lạy Chúa, trong ngày đặc biệt này, chúng con xin dâng lên Chúa lời tri ân sâu sắc vì đã ban tặng Cha Anphongso cho chúng con. Xin Chúa ban cho linh hồn Cha được nghỉ yên trong Chúa, hưởng trọn niềm vui vĩnh cửu. Và xin cho chúng con, những người còn tiếp tục cuộc hành trình dương thế, biết noi gương Cha mà sống một cuộc đời trọn vẹn yêu thương, một cuộc đời luôn hướng về Chúa, để khi thời gian của chúng con kết thúc, chúng con cũng sẽ được sum vầy bên Cha trong Nhà Chúa muôn đời.

Nhớ Cha thật nhiều. Xin Cha mãi đồng hành và cầu nguyện cho chúng con!

Lạy Chúa, xin cho linh hồn Cha Anphongso Phạm Gia Thụy được nghỉ yên muôn đời. Và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên Cha. Amen.

Lm. Anmai, CSsR