DỤ NGÔN VỀ NHỮNG TÁ ĐIỀN SÁT NHÂN: CẢNH BÁO VỀ SỰ BẤT TRUNG VÀ LỜI HỨA HY VỌNG
Hôm nay, chúng ta cùng nhau suy ngẫm về một dụ ngôn rất mạnh mẽ mà Chúa Giêsu kể trong Tin Mừng thánh Mát-thêu, đó là dụ ngôn về những tá điền sát nhân. Đây là một dụ ngôn trực tiếp liên quan đến cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, và là một lời cảnh tỉnh về sự bất trung, sự phản bội và sự thay đổi mà Thiên Chúa sẽ thực hiện để đưa ơn cứu độ đến cho tất cả những ai thật lòng tin nhận Ngài.

Trong dụ ngôn này, Chúa Giêsu kể về một gia chủ đã trồng một vườn nho, bao quanh vườn là một bức tường, trong vườn có bồn đạp nho và một tháp canh. Ông chủ giao cho những tá điền quản lý vườn nho này và ra đi xa. Khi mùa thu hoạch đến, ông chủ sai đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi, nhưng những tá điền không những không trả lại hoa quả, mà còn giết hại những người đầy tớ, và cuối cùng khi ông sai con trai mình đến, họ đã giết luôn con trai của ông chủ, vì nghĩ rằng nếu giết con trai, họ sẽ chiếm lấy gia tài của ông chủ.

Dụ ngôn này không chỉ là câu chuyện về sự tàn bạo của những kẻ bất trung, mà còn là một hình ảnh phản ánh thái độ của dân Ít-ra-en đối với những ngôn sứ mà Thiên Chúa sai đến, và cuối cùng là thái độ của họ đối với chính Con của Thiên Chúa, Đức Giêsu. Thiên Chúa đã gửi nhiều ngôn sứ đến dân Ngài trong suốt lịch sử, nhưng họ đã không nghe theo, và cuối cùng, họ đã từ chối Con của Ngài, Đấng cứu thế mà Thiên Chúa sai đến.

Dụ ngôn này nói lên sự tàn bạo của loài người, đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, và phản ánh sự bất trung, sự khước từ của những người đã nhận được ân huệ nhưng lại lạm dụng nó. Tuy nhiên, chúng ta không được để cho những xúc động ghê sợ từ câu chuyện này che mờ đi sứ điệp chân chính mà Chúa Giêsu muốn truyền dạy. Sứ điệp của dụ ngôn là gì? Đó là vườn nho được giao cho những tá điền lương thiện, những người biết làm cho vườn nho sinh hoa trái. Vương quốc Thiên Chúa đã được trao cho Israel, dân tộc được tuyển chọn trước, nhưng họ đã không hoàn thành sứ mệnh đó, và một dân tộc khác sẽ được trao công việc ấy, để sinh hoa trái cho Vương quốc Thiên Chúa.

Khi Chúa Giêsu nói về việc Vương quốc Thiên Chúa sẽ bị lấy đi khỏi những người bất trung và trao cho một dân tộc khác, Ngài đang báo trước sự thay đổi quan trọng trong lịch sử cứu độ. Dân Israel, mặc dù được Thiên Chúa tuyển chọn, đã không thực hiện sứ mệnh của mình. Và khi Đức Giêsu đến, thay vì đón nhận, họ đã khước từ và cuối cùng giết chết Ngài. Tuy nhiên, sự thay đổi này không phải là dấu chấm hết cho kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa. Vương quốc Thiên Chúa không bị thất bại bởi sự bất trung của con người. Mặc dù những người trước đã làm hỏng công việc, Thiên Chúa vẫn sẽ tiếp tục kế hoạch của mình, Ngài sẽ trao vườn nho cho những người khác, để họ sinh hoa trái.

Chúng ta, những người Kitô hữu, là dân tộc mới mà Chúa Giêsu đã thành lập qua cái chết và sự phục sinh của Ngài. Giáo hội là vườn nho mới mà Thiên Chúa trao cho chúng ta, và mỗi người trong chúng ta, qua phép rửa tội, được mời gọi làm tá điền của vườn nho này. Vương quốc Thiên Chúa được xây dựng qua những hành động của tình yêu, của sự công chính và sự trung thành. Như những tá điền trong dụ ngôn, chúng ta có trách nhiệm làm cho vườn nho của Chúa sinh hoa trái. Nếu chúng ta trung thành, vương quốc Thiên Chúa sẽ phát triển và sinh hoa trái dồi dào. Nhưng nếu chúng ta bất trung, giống như những tá điền trong dụ ngôn, thì chúng ta sẽ phải đối diện với hậu quả là Vương quốc Thiên Chúa sẽ được trao cho những người khác.

Dù bức tranh trong dụ ngôn này có vẻ tối tăm và đầy bi kịch, nhưng cuối cùng, nó lại chứa đựng một thông điệp hy vọng. Thiên Chúa không bao giờ thất bại trong kế hoạch cứu độ của Ngài. Những kẻ bất trung có thể làm hỏng công việc, nhưng Thiên Chúa sẽ không để Vương quốc của Ngài bị thất bại. Ngài sẽ tái lập lại công việc, sẽ trao công việc của Vương quốc Thiên Chúa cho những người khác, và họ sẽ sinh hoa trái.

Trong xã hội ngày nay, nhiều người có thể cho rằng Giáo hội và đức tin đang bị phá hủy. Họ nói rằng Thiên Chúa đã chết, rằng Đức Kitô đã bị đóng đinh rồi, và có thể họ nghĩ rằng Vương quốc Thiên Chúa không còn chỗ đứng trong thế giới này. Tuy nhiên, chúng ta cần nhớ rằng Giáo hội được Thiên Chúa bảo đảm bất tử. Dù cho những kẻ bất xứng có phá hủy vườn nho của Chúa, thì công việc của Thiên Chúa vẫn sẽ tiếp tục. Chúng ta có thể qua đi, nhưng Thiên Chúa vẫn tồn tại, và Ngài sẽ tiếp tục công việc cứu độ của Ngài qua những người khác.

Mùa Chay này, chúng ta được mời gọi suy ngẫm về trách nhiệm của mình đối với Vương quốc Thiên Chúa. Mỗi người chúng ta có thể là những tá điền tốt, những người biết làm cho vườn nho của Chúa sinh hoa trái, hay chúng ta có thể trở thành những tá điền bất trung, những người chỉ sống vì mình và không thực hiện sứ mệnh mà Thiên Chúa giao phó. Hãy sống sao cho Vương quốc Thiên Chúa được xây dựng và phát triển trong cuộc sống của chúng ta, để không bao giờ bị thất bại, mà luôn sinh hoa trái dồi dào cho vinh quang của Thiên Chúa.

Chúng ta hãy sống trong sự trung tín với Chúa, và hãy nhớ rằng, dù cho thế gian có thay đổi thế nào, Vương quốc Thiên Chúa vẫn bất diệt. Ngài sẽ thực hiện kế hoạch của Ngài và mời gọi những ai trung thành tiếp tục công việc của Ngài. Xin Chúa giúp chúng ta luôn là những tá điền trung thành, làm cho vườn nho của Ngài sinh hoa trái, và làm chứng cho tình yêu và ơn cứu độ của Thiên Chúa trong thế giới hôm nay. Amen.
Lm. Anmai, CSsR

DỤ NGÔN CÁC TÁ ĐIỀN XẤU VÀ LỜI MỜI GỌI SÁM HỐI

Anh chị em thân mến, hôm nay, trong bài Tin Mừng theo thánh Mát-thêu, chúng ta được nghe một dụ ngôn mà Chúa Giêsu kể cho các thượng tế và kỳ mục trong dân về những tá điền xấu. Câu chuyện này không chỉ phản ánh sự gian ác và kiêu ngạo của những người lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ mà còn là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ đối với tất cả chúng ta về sự cần thiết của sự sám hối và trở về với Thiên Chúa. Dụ ngôn này có thể xem là một lời mời gọi không chỉ cho những nhà lãnh đạo trong thời đại của Chúa Giêsu mà còn cho mỗi chúng ta trong cuộc sống hôm nay, để nhận ra sự thật về bản thân mình và nhận lấy ơn tha thứ của Chúa.

Câu chuyện mà Chúa Giêsu kể cho các thượng tế và kỳ mục trong dân là về một chủ vườn nho, người đã trao vườn nho cho các tá điền quản lý, nhưng khi mùa thu hoạch đến, các tá điền không những không giao hoa lợi mà còn hành động tàn bạo với những đầy tớ mà chủ nhà sai đến. Họ đánh đập, giết hại và thậm chí ném đá các đầy tớ này. Chủ vườn nho, sau khi không nhận được hoa lợi từ những người làm công, đã quyết định sai chính con trai của mình đến. Nhưng các tá điền lại thấy cơ hội để chiếm đoạt tài sản của ông chủ, và họ giết cả người con thừa kế này. Chúa Giêsu đặt câu hỏi với các thượng tế và kỳ mục: “Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?” Câu trả lời từ họ rất rõ ràng: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông.”

Câu trả lời này tuyên án sự gian ác của các tá điền, nhưng cũng chính là một phản ánh sự thiếu tự nhận thức của những người đang lên án. Chính các thượng tế và kỳ mục này không hề nhận ra rằng, qua dụ ngôn này, Chúa Giêsu đang nói về họ. Họ đã thực sự bị đẩy ra khỏi mối quan hệ sống động với Thiên Chúa vì sự kiêu ngạo, tự mãn và sự không chịu thay đổi. Họ đã không nghe theo lời dạy của Thiên Chúa và không biết sám hối, mặc dù họ vẫn luôn tự cho mình là đạo đức hơn người, là những người công chính trước mặt Thiên Chúa.

Lời kết của Chúa Giêsu thật rõ ràng: “Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi, không cho các ông nữa, mà ban cho dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.” Đây là một tuyên án đối với những người lãnh đạo tôn giáo lúc bấy giờ, nhưng đồng thời cũng là một lời cảnh tỉnh cho mỗi chúng ta. Nước Thiên Chúa không phải là đặc quyền của bất kỳ ai, và nếu chúng ta không biết sinh hoa lợi cho Nước Thiên Chúa, nếu chúng ta không biết sống theo tinh thần của Lời Chúa, thì chúng ta sẽ bị loại bỏ. Ngược lại, Thiên Chúa sẽ ban Nước ấy cho những người biết sống theo sự công chính và biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.

Lời cảnh tỉnh này cũng giống như câu chuyện trong Cựu Ước về vua Đavít. Khi vua Đavít phạm tội với Bathsêba và giết hại chồng bà, tướng Uria, ông đã tìm cách che giấu tội ác của mình bằng cách đẩy Uria ra chiến trường để ông này chết. Nhưng Thiên Chúa không để tội ác của ông qua đi mà không bị trừng phạt. Tiên tri Nathan đã đến với vua Đavít và kể cho ông nghe một câu chuyện, làm cho ông nhận ra tội lỗi của mình. Khi vua Đavít giận dữ tuyên án kẻ ác trong câu chuyện, Nathan đã chỉ thẳng vào ông và nói: “Thằng đó chính là vua!” Đến đây, vua Đavít mới giật mình nhận ra sự gian dối của mình và ăn năn sám hối.

Điều này cho thấy một điều quan trọng: sự sám hối là điều cần thiết để nhận được sự tha thứ và ơn cứu độ của Thiên Chúa. Tuy nhiên, vua Đavít đã biết sám hối và được Thiên Chúa tha thứ, còn những thượng tế và kỳ mục lại không chịu nhận ra tội lỗi của mình, nên họ vẫn tiếp tục sa lầy trong sự kiêu ngạo và tự mãn. Đây chính là sự khác biệt giữa một con người biết ăn năn sám hối và một con người không biết nhận ra tội lỗi của mình.

Trong mùa Chay này, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy nhìn lại bản thân, nhận ra những thiếu sót, tội lỗi của mình và biết ăn năn sám hối. Mùa Chay là thời gian để chúng ta quay trở về với Chúa, để thanh tẩy tâm hồn mình, để không bị sa vào những cám dỗ của kiêu ngạo, tự mãn và ích kỷ. Sám hối không chỉ là một hành động bề ngoài mà là sự trở về với Thiên Chúa trong tâm hồn. Đó là sự thay đổi trong cách sống, trong cách nhìn nhận bản thân và mối quan hệ với Thiên Chúa và với anh em xung quanh.

Sám hối là một ơn gọi, là một ân huệ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta. Nếu chúng ta sám hối chân thành, Thiên Chúa sẽ tha thứ cho chúng ta và ban cho chúng ta ơn cứu độ. Nhưng nếu chúng ta không sám hối, nếu chúng ta cứ mãi tự cho mình là công chính, như những thượng tế và kỳ mục trong dụ ngôn, thì chúng ta sẽ không thể bước vào Nước Thiên Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, trong mùa Chay này, xin ban cho chúng con biết nhận ra tội lỗi của mình và ăn năn sám hối. Xin giúp chúng con luôn sống theo tinh thần của Nước Thiên Chúa, làm cho Nước ấy sinh hoa lợi trong cuộc sống của chúng con. Amen.
Lm. Anmai, CSsR

DỤ NGÔN NHỮNG TÁ ĐIỀN BẤT LƯƠNG VÀ VƯỜN NHO: TRÁCH NHIỆM CỦA CHÚNG TA TRONG NƯỚC THIÊN CHÚA

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đã kể cho chúng ta nghe một dụ ngôn rất sâu sắc và thấm thía về những tá điền bất lương và vườn nho. Câu chuyện này không chỉ phản ánh một thực tế lịch sử của dân Do Thái trong thời kỳ Đức Giêsu, mà còn là một bài học quan trọng dành cho mỗi chúng ta, những người trong giao ước mới, về trách nhiệm và vai trò của chúng ta trong Nước Thiên Chúa. Qua dụ ngôn này, Đức Giêsu chỉ đích danh các thượng tế và kỳ lão, những người lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ, những người được Thiên Chúa trao phó trách nhiệm chăm sóc vườn nho của Ngài, nhưng thay vì mang hoa lợi về cho chủ là Thiên Chúa, họ lại muốn chiếm đoạt hoa lợi ấy cho riêng mình. Chính vì vậy, Thiên Chúa đã sai các ngôn sứ đến để cảnh báo họ, nhưng những ngôn sứ này đều bị họ giết chết. Cuối cùng, Thiên Chúa đã sai chính Con của Ngài đến, và người Con duy nhất này cũng bị họ đóng đinh và giết chết trên thập giá.

Vườn nho mà Thiên Chúa trao cho dân Israel, theo dụ ngôn này, đã không còn là vườn nho của riêng dân Do Thái nữa. Chính vì sự phản bội và từ chối của các lãnh đạo Do Thái, Thiên Chúa đã quyết định lấy lại vườn nho và trao cho một dân khác, một dân mới sẽ biết sinh hoa lợi cho Ngài. Dân này không phải là một dân tộc riêng biệt nữa mà là một dân gồm tất cả mọi người, mọi dân tộc, những ai tin vào Đức Giêsu và sống theo lời Ngài. Vườn nho này giờ đây không còn là đất riêng của dân Do Thái, mà là của tất cả những ai tiếp nhận Con của Thiên Chúa và biết sống theo những giá trị của Nước Trời.

Dụ ngôn “Những tá điền bất lương và vườn nho” không chỉ có tính cách lịch sử mà còn mang tính cách tiên tri. Nó diễn tả những biến cố có thực trong lịch sử dân Do Thái, như những lần Thiên Chúa sai ngôn sứ đến cảnh báo dân Israel, và thái độ của họ đối với Thiên Chúa và các sứ giả của Ngài. Tuy nhiên, dụ ngôn này cũng là lời cảnh báo đối với tất cả chúng ta trong thời đại hôm nay, những người được mời gọi sống trong giao ước mới, làm những tá điền trong vườn nho của Thiên Chúa. Chúng ta cũng là những người quản lý vườn nho, được Thiên Chúa trao phó trách nhiệm sinh hoa lợi cho Ngài. Những gì chúng ta đang có, những tài sản, những ân sủng mà chúng ta được nhận, đều là hoa lợi từ vườn nho mà Thiên Chúa đã trao cho chúng ta.

Tuy nhiên, nhiều khi chúng ta lại giống như những tá điền bất lương trong dụ ngôn. Chúng ta muốn chiếm đoạt hoa lợi từ vườn nho của Thiên Chúa cho riêng mình, không muốn chia sẻ hay dâng hiến lại cho Thiên Chúa. Chúng ta không còn nhìn nhận Ngài là Chủ của vườn nho, mà tự mình trở thành chủ nhân của tất cả những gì mình có. Khi đó, chúng ta tước đoạt hoa lợi của Thiên Chúa, không còn nhận ra sự hiện diện của Ngài trong cuộc sống và không để Ngài làm chủ đời sống chúng ta. Đây chính là hình ảnh của những tá điền bất lương trong thời đại hôm nay, khi con người vẫn còn tiếp tục đi vào vết xe đổ của lịch sử. Chúng ta chọn cho mình một cách sống tự quyết định tất cả, tự coi mình là chủ của “vườn nho” mà quên mất rằng Thiên Chúa mới là Chủ thực sự.

Cái thái độ này của con người hôm nay cũng rất giống với hành động của tổ tiên chúng ta trong Vườn Địa Đàng xưa. Khi Adam và Eva muốn tự mình quyết định điều gì đúng sai, muốn có cái “biết” của Thiên Chúa để đạt được vinh quang như Thiên Chúa, họ đã nghe theo lời dụ dỗ của Satan, và ăn trái cấm. Họ đã tự tước bỏ quyền làm chủ của Thiên Chúa trong cuộc sống của mình và tự ý quyết định tất cả. Họ đã không nhận ra rằng việc muốn có sự “biết” của Thiên Chúa mà không thông qua Thiên Chúa là một hành động phạm thượng. Họ không chỉ mất đi vườn Địa Đàng mà còn tước đoạt chính hoa trái của sự sống mà Thiên Chúa đã ban tặng. Những tá điền trong dụ ngôn cũng vậy, khi họ giết con thừa tự, họ không những không được hưởng hoa lợi mà còn bị chủ vườn nho lấy lại vườn nho và giao cho những tá điền khác. Cũng như thế, khi chúng ta muốn tự mình làm chủ cuộc đời, tự tước đoạt hoa lợi của Thiên Chúa, chúng ta sẽ không nhận được gì cả mà còn bị mất đi những ân sủng Ngài ban tặng.

Hôm nay, chúng ta là những người tá điền trong vườn nho mà Thiên Chúa đã giao phó. Vườn nho của Thiên Chúa là Nước Trời, và chúng ta được mời gọi sống trong Nước Trời này để sinh hoa lợi cho Ngài. Trách nhiệm của chúng ta là phải làm việc trong vườn nho của Thiên Chúa, chăm sóc và phát triển nó bằng tất cả tấm lòng và khả năng của mình. Để sinh hoa lợi, chúng ta cần phải nhận ra Thiên Chúa là chủ của vườn nho, và chúng ta chỉ là những người quản lý. Chúng ta phải biết cộng tác với Ngài, sống trong sự trung tín và khiêm nhường, để tất cả những gì chúng ta làm đều hướng đến vinh quang của Thiên Chúa.

Thiên Chúa không chỉ muốn chúng ta làm việc trong vườn nho của Ngài, mà còn muốn chúng ta làm việc với niềm vui và lòng yêu mến. Như trong dụ ngôn của các tá điền trong Tin Mừng theo thánh Mát-thêu, những người tá điền được mời vào vườn nho của Thiên Chúa và hưởng niềm vui của chủ mình khi họ làm việc xứng đáng. Chúng ta cũng vậy, được mời gọi sống trong Nước Thiên Chúa, không phải chỉ để nhận hoa lợi cho mình, mà để làm cho vườn nho của Thiên Chúa sinh hoa trái dồi dào, để mọi người nhận ra tình yêu của Ngài qua cuộc sống của chúng ta. Mỗi hành động yêu thương, mỗi việc làm bác ái, mỗi lời cầu nguyện chân thành đều là những hoa trái mà chúng ta có thể dâng lên Thiên Chúa.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn ý thức trách nhiệm của mình là những tá điền trong vườn nho của Chúa. Xin cho chúng con biết chăm sóc và phát triển vườn nho của Ngài bằng tất cả tấm lòng yêu mến, luôn cộng tác với Chúa để vườn nho sinh hoa trái cho vinh quang Ngài. Xin cho chúng con không bao giờ quên rằng Nước Thiên Chúa là của Ngài, và chúng con chỉ là những người quản lý, những tá điền trung tín trong công trình của Thiên Chúa. Amen.
Lm. Anmai, CSsR

DỤ NGÔN VỀ VƯỜN NHO: TRÁCH NHIỆM CỦA CHÚNG TA TRONG GIAO ƯỚC MỚI

Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta đến với một dụ ngôn đầy ý nghĩa về vườn nho và những tá điền bất lương. Qua câu chuyện này, Đức Giê-su muốn mở ra cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc về tình yêu và sự công bằng của Thiên Chúa đối với dân Ngài, đồng thời cũng cảnh báo chúng ta về trách nhiệm lớn lao mà chúng ta phải gánh vác trong giao ước mới. Đó không chỉ là một bài học lịch sử về dân Do thái, mà là lời nhắc nhở trực tiếp cho mỗi người chúng ta hôm nay.

Thiên Chúa, trong tình yêu bao la, đã yêu thương tuyển chọn và chăm sóc dân Người. Vườn nho là hình ảnh về dân Do thái mà Thiên Chúa đã dày công vun trồng, tưới tắm và chăm sóc. Ngài đã sai các tiên tri đến để giúp họ sống xứng đáng với giao ước, nhưng thay vì tiếp nhận lời của các tiên tri, họ lại đối xử tàn tệ, đánh đập và giết hại những vị sứ giả của Thiên Chúa. Cuối cùng, Thiên Chúa đã sai chính Con Một của Ngài, Đức Giê-su, đến với dân tộc này, nhưng cũng như những tiên tri trước, Ngài đã bị họ sỉ nhục, đánh đòn và cuối cùng bị đóng đinh trên thập giá. Tuy nhiên, chính nhờ cái chết của Ngài mà ơn cứu độ được thực hiện, một dân tộc mới được hình thành, và Giáo hội đã được khai sinh.

Qua dụ ngôn này, chúng ta thấy rằng Thiên Chúa không chỉ là một người chủ vườn nho yêu thương và chăm sóc vườn nho của mình, mà Ngài còn rất công bằng trong việc yêu cầu những tá điền – tượng trưng cho các lãnh đạo tôn giáo và mỗi người trong chúng ta – phải có trách nhiệm với những ân huệ Ngài ban. Tá điền trong dụ ngôn này không chỉ là những kẻ bất tín của dân Do thái xưa, mà còn là hình ảnh của mỗi người trong giao ước mới, những người được Thiên Chúa trao cho trách nhiệm chăm sóc và sinh hoa trái từ vườn nho của Ngài.

Chúng ta là những tá điền mới, những người được Chúa giao phó trách nhiệm trông coi và làm phát sinh hoa lợi từ vườn nho. Đôi khi, trong cuộc sống, chúng ta dễ dàng rơi vào cám dỗ của những tá điền bất lương trong dụ ngôn, những người muốn chiếm đoạt hoa trái của Thiên Chúa, muốn làm chủ cuộc sống của mình mà không quan tâm đến Đấng làm chủ vườn nho. Khi chúng ta sống theo ý riêng, khi chúng ta chọn lựa những con đường không phù hợp với ý Chúa, khi chúng ta coi mình là chủ của cuộc đời và muốn tước đoạt những ơn lành mà Thiên Chúa ban, thì chúng ta cũng giống như những tá điền bất lương trong dụ ngôn. Chúng ta tự tước đoạt quyền làm chủ của Thiên Chúa và đặt mình vào vị trí của Ngài, như trong câu chuyện của nguyên tổ trong Vườn Địa Đàng, khi họ muốn nắm lấy cái “biết” của Thiên Chúa và tự quyết định thay cho Ngài.

Tuy nhiên, Thiên Chúa đã không bỏ mặc chúng ta trong tình trạng này. Ngài vẫn kiên nhẫn chờ đợi chúng ta quay lại với Ngài, như Ngài đã sai các tiên tri và cuối cùng là chính Con Một của Ngài đến để cứu độ. Đức Giê-su không chỉ là con thừa tự trong dụ ngôn, mà là Đấng cứu thế, Người đã chịu chết và sống lại để mang lại sự sống cho tất cả chúng ta. Ngài đến không phải để lên án chúng ta, mà để cứu rỗi chúng ta, để mở ra cho chúng ta con đường trở lại với Thiên Chúa. Chính nhờ cái chết và sự phục sinh của Ngài mà một dân tộc mới được hình thành, Giáo hội được khai sinh, và chúng ta, những con cái của Chúa, được mời gọi trở thành những tá điền mới trong vườn nho của Thiên Chúa.

Sự kiện này không chỉ là một câu chuyện lịch sử của dân Do thái, mà là lời nhắc nhở cho chúng ta hôm nay. Chúng ta, là những con cái trong giao ước mới, được mời gọi không chỉ để nhận lấy sự sống, mà còn để sinh hoa trái. Thiên Chúa đã ban cho chúng ta mọi ân huệ – cuộc sống, thời gian, tài năng, sức khỏe và linh hồn – để chúng ta có thể làm việc và sinh hoa trái cho Ngài. Nhưng chúng ta phải chịu trách nhiệm về những gì chúng ta làm, phải làm sao để những ân huệ ấy được sinh hoa kết quả dồi dào, để đáp lại tình thương của Thiên Chúa. Khi chúng ta làm việc cho Thiên Chúa và cho tha nhân, chúng ta sẽ làm cho vườn nho của Ngài trở nên tươi tốt, sinh sôi nảy nở hoa trái tốt lành, đem lại sự sống cho thế giới.

Hôm nay, trong mùa Chay, chúng ta được mời gọi nhìn lại đời sống của mình và xét mình về cách chúng ta đối xử với những ơn lành mà Thiên Chúa ban cho. Chúng ta có sống xứng đáng với những ân huệ đó không? Chúng ta có nhận ra trách nhiệm của mình trong việc chăm sóc vườn nho mà Thiên Chúa giao phó cho mình không? Mùa Chay là thời gian để chúng ta ăn năn sám hối, để nhận ra những thiếu sót trong cuộc sống, và để quay trở lại với Thiên Chúa. Chúng ta hãy nhớ rằng Thiên Chúa luôn yêu thương, luôn kiên nhẫn, luôn sẵn sàng thứ tha và chờ đợi chúng ta trở lại với Ngài.

Nhưng cũng như trong dụ ngôn, nếu chúng ta không biết trân trọng những ân huệ của Thiên Chúa, nếu chúng ta tiếp tục sống ích kỷ và quay lưng với Ngài, thì chúng ta cũng sẽ phải đối diện với những hậu quả nghiêm trọng. Vườn nho sẽ không còn thuộc về chúng ta, và chúng ta sẽ bị mất đi cơ hội để sống trong sự sống vĩnh cửu mà Thiên Chúa dành cho.

Vì vậy, anh chị em thân mến, hôm nay, qua dụ ngôn này, Thiên Chúa mời gọi chúng ta nhận ra trách nhiệm của mình trong giao ước mới. Chúng ta được mời gọi để chăm sóc vườn nho, sinh hoa trái và làm việc tốt đẹp cho Ngài. Chúng ta không phải là những tá điền bất lương, những người chiếm đoạt hoa trái của Thiên Chúa, mà là những người trung thành, biết sử dụng những ơn lành Ngài ban để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, để sống xứng đáng với tình yêu Thiên Chúa.

Xin Chúa giúp chúng ta sống xứng đáng với những ơn lành Ngài ban, để chúng ta có thể sinh hoa kết quả dồi dào, trở thành những tá điền trung tín trong vườn nho của Ngài.
Lm. Anmai, CSsR