|
CHÚA KHÔNG NGỪNG HOẠT ĐỘNG ĐỂ CỨU ĐỘ TRẦN GIAN
Vào những ngày cuối của Mùa Chay, nhất là trong ngày Thứ Bảy tuần V, Giáo Hội đưa chúng ta bước sâu hơn vào trọng tâm mầu nhiệm cứu độ: sự chết và sống lại của Đức Kitô. Từ các lời cầu trong Tổng Nguyện, đến các bài đọc trong Giờ Kinh Sách và Thánh lễ, tất cả đều hướng lòng ta về một điều cốt lõi: Chúa không ngừng hoạt động để cứu độ trần gian, và trong những ngày này, Người ban tặng cho chúng ta những ân sủng dồi dào gấp bội. Đó không chỉ là một khẳng định, mà còn là một lời mời gọi: hãy tỉnh thức để nhận biết, hãy mở lòng để đón nhận, và hãy sống trọn vẹn để cộng tác với ân sủng ấy.
Lời Tổng Nguyện hôm nay thật sâu sắc: chúng ta cầu xin Thiên Chúa đoái nhìn và chở che toàn thể con cái Ngài, cách riêng là những người sắp được tái sinh trong Bí tích Thánh Tẩy. Tâm điểm phụng vụ lúc này là đại lễ Vượt Qua đang đến gần – khi Đức Giêsu hiến dâng mạng sống để cứu độ nhân loại, và khi Hội Thánh đón nhận các anh chị em dự tòng bước vào đời sống mới trong ân sủng. Thật là một thời điểm thánh thiêng! Thời điểm của tái sinh, của canh tân, của hiệp nhất và dấn thân.
Trong bài đọc một của Giờ Kinh Sách, thư Hípri cho thấy rõ: Đức Kitô là trung gian của Giao Ước Mới – một Giao Ước không được ghi khắc trên đá như xưa, nhưng được ghi trong lòng và khắc vào tim. Đức Kitô là Vị Thượng Tế không tế lễ trong lều trại do tay người phàm dựng nên, mà tế lễ chính trong cung thánh thật, chính cõi trời – nơi Người ngự bên hữu ngai uy linh mà chuyển cầu cho chúng ta. Cái chết của Chúa Giêsu không chỉ là kết thúc của một đời, mà là lễ tế vĩnh cửu – nơi Con Một hiến mình để xóa tội trần gian và đưa nhân loại vào mối liên kết bất khả phân ly với Thiên Chúa.
Tiếp nối tư tưởng ấy, trong bài đọc hai của Giờ Kinh Sách, thánh Ghêgôriô Nadien kêu gọi: Hãy tham dự lễ Vượt Qua cách trọn vẹn! Đức Giêsu đã chịu khổ hình ngoài cửa thành, lấy máu mình thánh hóa toàn dân. Nếu chúng ta chỉ dự phần vào mầu nhiệm ấy bằng cảm xúc bề ngoài thì thật là đáng tiếc. Ta được mời gọi ra khỏi trại mà đến với Người, gánh lấy khổ nhục Người đã chịu. Hãy chiến đấu đến cùng, hãy sống đạo không nửa vời. Hãy vác thập giá với lòng trung tín, chứ đừng chỉ dừng lại ở những lời kinh đẹp đẽ.
Trong bài đọc một của Thánh lễ hôm nay, trích sách ngôn sứ Êdêkien, Thiên Chúa khẳng định: “Ta sẽ làm cho chúng thành một dân tộc duy nhất.” Lời hứa này đã được hoàn tất nơi Đức Giêsu – Đấng đã đến để quy tụ con cái Thiên Chúa tản mác khắp nơi về một mối, như chính Tin Mừng hôm nay nói rõ. Ngài là Mục Tử Nhân Lành, không chỉ chăn dắt một nhóm người, mà là tất cả – không phân biệt chủng tộc, quốc gia, hay địa vị. Người là Đấng quy tụ và thiết lập sự hiệp nhất đích thực trong ân sủng.
Bài Đáp Ca lấy từ ngôn sứ Giêrêmia tiếp tục viễn cảnh ấy: “Chúa canh giữ chúng ta như mục tử canh giữ đàn chiên.” Dân được Chúa cứu chuộc sẽ lên tới đỉnh Sion, tràn ngập hân hoan, được nuôi dưỡng bằng ân lộc dồi dào. Hình ảnh ấy thật đẹp – nhưng không chỉ để chiêm ngắm, mà để ta khao khát bước vào. Và điều kiện để gia nhập vào đoàn chiên của Chúa là gì? Lời Tung Hô Tin Mừng hôm nay đã trả lời rõ ràng: “Hãy quẳng khỏi các ngươi mọi tội phản nghịch các ngươi đã phạm. Hãy tạo cho mình một trái tim mới và một thần khí mới.” Đây là điều không thể tự mình làm nổi, nhưng là ân sủng Thiên Chúa ban cho người biết mở lòng đón nhận.
Tin Mừng hôm nay (Ga 11,45-56) là khúc dạo đầu đầy bi thương của cuộc Thương Khó. Sau phép lạ cho Ladarô sống lại, các thượng tế và biệt phái không còn chịu nổi sự hiện diện của Đức Giêsu nữa. Họ không thể chối cãi phép lạ, nhưng họ lại sợ quyền lực đang lung lay, sợ ảnh hưởng của Đức Giêsu với dân chúng. Và thế là, thay vì mở lòng ra để tin, họ lại họp mưu để giết. Đỉnh điểm là câu nói của thượng tế Caipha: “Thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.” Họ nghĩ mình đang tính toán khôn ngoan, nhưng lại vô tình thốt ra một lời tiên tri về sứ mạng cứu độ của Đức Kitô – Đấng sẽ chết thay cho dân, không chỉ cho Israel, mà cho tất cả nhân loại.
Ngày hôm nay, chúng ta được mời gọi thanh luyện chính mình để có thể tham dự cách trọn vẹn vào Hy lễ Vượt Qua. Không chỉ bằng việc ăn chay hay xưng tội, mà còn bằng cả con người, cả cuộc sống, cả các tương quan. Mỗi ngày, chúng ta được mời gọi hiến dâng chính mình như một hy tế sống động: những hy sinh nhỏ bé, những việc làm âm thầm, những đau khổ vì công lý, những gánh nặng không tên vì yêu thương. Ta hãy sống Mùa Chay này như một sự chuẩn bị để bước vào Hy tế cùng Đức Giêsu: bị sỉ nhục như Ngài, vác thập giá như Ngài, bị treo trên thập giá như Ngài, và cuối cùng được phục sinh trong vinh quang như Ngài.
Giống như những nhân vật trong cuộc thương khó:
– Hãy tin nhận Chúa là Đấng Cứu Độ, như tên trộm lành.
– Hãy xin xác Chúa, như ông Giuse Arimathê.
– Hãy xức thuốc thơm và táng xác Chúa, như ông Nicôđêmô.
– Hãy khóc thương Chúa, như những người phụ nữ trên đường lên Canvê.
Chúa không ngừng hoạt động để cứu độ trần gian. Trong những ngày thánh thiêng này, Chúa ban ân sủng dồi dào gấp bội. Xin đừng để ân sủng ấy trôi qua một cách uổng phí. Hãy mở lòng ra. Hãy đổi mới trái tim. Hãy tạo lại một thần khí mới. Và nhất là, hãy bước theo Chúa trọn vẹn, chứ đừng nửa vời.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã chịu chết để quy tụ tất cả chúng con nên một trong tình yêu Thiên Chúa.
Xin đừng để con sống đạo hời hợt, vụ hình thức hay theo thói quen.
Xin cho con biết thanh tẩy lòng mình mỗi ngày, quẳng bỏ tội lỗi, canh tân tâm hồn, và bước vào Giao Ước Mới với Chúa.
Xin Chúa đoái nhìn và chở che con, và toàn thể Hội Thánh, cách riêng là những anh chị em sắp được tái sinh trong Bí tích Thánh Tẩy.
Xin ban cho chúng con một trái tim mới – biết yêu như Chúa yêu.
Xin ban cho chúng con một thần khí mới – biết sống, biết tha thứ, biết hy sinh vì sự sống đời đời.
Xin đón nhận cuộc đời chúng con như lễ vật dâng trên bàn thờ Vượt Qua, để đời con không chỉ là đi theo Chúa, mà là sống trong Chúa, chết với Chúa, và sống lại trong Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
MỘT NGƯỜI CHẾT THAY CHO TOÀN DÂN – CÁI CHẾT CỦA TÌNH YÊU VÀ VÂNG PHỤC
Chúng ta đang sống trong ngày cuối cùng của Mùa Chay. Một hành trình 40 ngày sám hối, cầu nguyện và từ bỏ dần khép lại, để mở ra cánh cửa bước vào Tuần Thánh – cao điểm của Mầu nhiệm Cứu độ. Phụng vụ hôm nay giúp chúng ta tiến sâu vào ý nghĩa của cái chết Chúa Giêsu, không như một thất bại đau thương, mà là một sự hiến dâng đầy quyền năng và tình yêu.
Bài Tin Mừng theo thánh Gioan (Ga 11,45-57) thuật lại phản ứng của giới lãnh đạo Do Thái sau phép lạ Chúa Giêsu làm cho Ladarô sống lại. Nhiều người đã tin. Nhưng thay vì vui mừng, nhóm Pha-ri-sêu và các thượng tế lại run sợ. Họ không sợ trước quyền năng Thiên Chúa, nhưng sợ mất quyền lợi, địa vị và ảnh hưởng. Họ lo rằng: “Nếu cứ để ông ấy tiếp tục, mọi người sẽ tin vào ông ấy, rồi người Rô-ma sẽ đến và tiêu diệt cả nơi chốn lẫn dân tộc chúng ta.” (Ga 11,48)
Thế là vì sợ hãi, vì quyền lực, vì tham vọng, họ tìm cớ để loại trừ Chúa Giêsu. Và lý do họ đưa ra là “chính trị”: nếu không giết một người, cả dân tộc có thể bị tiêu diệt. Lập luận này thoạt nghe có vẻ khôn ngoan và “vì đại cuộc”, nhưng thực chất là một sự trá hình của lòng ghen tỵ, ích kỷ và vô đạo. Chính thánh sử Máccô đã vạch trần sự thật này: “Họ nộp Người vì ghen tỵ” (Mc 15,10).
Tuy nhiên, trong chính mưu mô của con người, Thiên Chúa vẫn có thể hành động. Lời của thượng tế Cai-pha: “Thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt” – lại vô tình trở thành một lời tiên tri. Thánh Gioan ghi rõ: “Chính ông đã nói tiên tri rằng Đức Giêsu sắp phải chết thay cho dân. Không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.” (Ga 11,51-52)
Đúng thế! Đức Giêsu không chỉ chấp nhận cái chết, mà còn tự nguyện bước vào cái chết ấy. Ngài không chết vì bị bắt buộc, không chết vì sợ hãi, mà chết vì vâng phục thánh ý Chúa Cha và vì tình yêu dành cho nhân loại. “Lạy Cha, nếu có thể, xin cho con khỏi uống chén này; nhưng đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha.” (Mt 26,42) Ngài đã tự nguyện hiến dâng mạng sống mình để “làm giá chuộc muôn người” (Mt 20,28), để “ai tin vào Người Con đó thì không phải chết, nhưng được sống muôn đời” (Ga 3,16).
Đó là điểm khác biệt căn bản giữa cái chết mà người Do Thái dự mưu và cái chết mà Đức Giêsu đón nhận. Một đàng là sự thù ghét và loại trừ. Đàng kia là hiến tế và tình yêu. Một đàng là giết người để bảo vệ quyền lực. Đàng kia là hy sinh chính mình để cứu độ muôn người.
Ngài chết để quy tụ. Chết để hàn gắn. Chết để phá vỡ mọi bức tường phân chia: giữa con người với Thiên Chúa, giữa người với người, và ngay trong chính tâm hồn mỗi người. Chúa Giêsu chết để đem lại sự sống mới – sự sống của tình yêu, sự sống trong ân sủng, sự sống vượt lên trên sự chết thể lý. Như thánh Phaolô viết: “Nếu chúng ta đã cùng chết với Đức Kitô, chúng ta cũng sẽ sống lại với Người.” (Rm 6,8)
Nhưng để sống lại với Đức Kitô, mỗi người chúng ta cũng phải “dìm mình vào cái chết của Người” – nghĩa là phải chết đi mỗi ngày cho chính con người cũ của mình. Phải chết cho tính ích kỷ, kiêu căng. Chết cho lòng ham muốn tiền bạc, dục vọng. Chết cho sự hận thù, ganh ghét. Và sống trong sự tha thứ, trong phục vụ, trong yêu thương.
Mùa Chay mời gọi chúng ta không chỉ ăn chay bằng miếng ăn, nhưng ăn chay cả với tội lỗi. Không chỉ từ bỏ đồ ăn, mà còn từ bỏ những tính xấu. Không chỉ cầu nguyện bằng môi miệng, mà còn bằng cả đời sống dấn thân. Vì chỉ khi ấy, chúng ta mới thật sự được sống lại với Đức Kitô. “Ai muốn theo Thầy, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo.” (Lc 9,23)
Chúng ta đang sống trong một thế giới mà cái chết thể lý vẫn đang diễn ra hằng ngày vì chiến tranh, vì bất công, vì ích kỷ. Nhưng cũng có những cái chết thầm lặng của tình yêu: người mẹ thức đêm bên con, người cha âm thầm hy sinh cuộc sống để nuôi gia đình, người trẻ sống trong sạch giữa cám dỗ, người già chấp nhận đau đớn để cầu nguyện cho con cháu. Những cái chết ấy phản chiếu cái chết của Đức Kitô. Những cái chết ấy có giá trị cứu độ, nếu được hiến dâng trong tình yêu.
Người Kitô hữu được mời gọi trở nên “người chết thay” – không phải là chết để trốn chạy, nhưng là chết để phục vụ. Chết đi sự tự mãn để lắng nghe người khác. Chết đi định kiến để mở lòng cảm thông. Chết đi lười biếng để sống có trách nhiệm. Chết đi thói quen vô cảm để thực sự yêu thương. Như thế, từng ngày trong cuộc sống, chúng ta đang được đồng hình đồng dạng với Đức Kitô, Đấng đã tự nguyện chết để đem lại sự sống.
Mỗi ngày, nếu ta “giết chết” được một tư tưởng xấu, một ham muốn sai lạc, một lời nói cay độc – thì ta đang được dìm trong cái chết của Đức Kitô. Và ta cũng đang được kéo ra khỏi nấm mồ tội lỗi để sống trong ánh sáng Phục sinh.
“Lạy Chúa, Chúa không ưa thích lễ toàn thiêu và lễ đền tội, nhưng Chúa đã tạo cho con một thân thể. Vì thế, con thưa với Chúa: Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Ngài.” (Hr 10,5-7)
Nguyện xin cái chết của Chúa Giêsu trở thành động lực cho từng chọn lựa trong đời sống chúng ta. Để mỗi hy sinh nhỏ bé đều có giá trị cứu độ. Để mỗi từ bỏ vì tình yêu đều được nối kết với Thánh Giá. Và để khi cùng chết với Chúa trong hy sinh mỗi ngày, chúng ta cũng được sống lại với Chúa trong sự sống vĩnh cửu.
Lm. Anmai, CSsR
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|