Lễ Chúa Thăng Thiên – Năm C

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (24,46-53)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Như đã ghi chép là Ðức Kitô phải chịu khổ hình và ngày thứ ba từ cõi chết sống lại; và nhân danh Người mà rao giảng việc sám hối và ơn tha tội trong mọi dân, bắt đầu từ Giêrusalem. Các con là nhân chứng những sự việc ấy. Thầy sẽ sai đến với các con Ðấng Cha Thầy đã hứa; vậy các con hãy ở lại trong thành cho đến khi mặc lấy quyền lực từ trên cao ban xuống". Rồi Người dẫn các ông ra ngoài, đến làng Bêtania, và giơ tay chúc phúc cho các ông. Sự việc xảy ra là đang khi Người chúc phúc cho các ông, Người rời khỏi các ông mà lên trời. Các ông thờ lạy Người, và trở về Giêrusalem lòng đầy vui mừng. Các ông luôn luôn ở trong đền thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.

***

Bài chia sẻ Tin Mừng của Lm. Giuse Vũ Thái Hòa

“Chính anh em là chứng nhân”

Hôm nay Giáo hội mừng kính trọng thể lễ Chúa Giêsu lên trời. Lễ Thăng Thiên diễn tả việc Chúa Kitô Phục Sinh từ nay sống trong thế giới của Thiên Chúa mà người ta thường gọi trong ngôn ngữ tôn giáo là “Trời” (bài đọc I và Tin Mừng). Vào thời Ðức Giêsu, để diễn tả sự vĩ đại, vinh quang của Thiên Chúa mà con người không thể đạt tới được, người Do Thái dùng hình ảnh của chiều cao: Chúa ở trên cao, ở trên trời. Thiên Chúa thường được gọi là Ðấng Tối Cao (Lc 1,76; Cv 16,17). Chúng ta thấy trong lời kinh Chúa Giêsu đã dạy các môn đệ cầu nguyện: “Lạy Cha chúng con ở trên trời.” Trong Kinh Tin Kính, chúng ta cũng tuyên xưng: “Người lên trời, ngự bên hữu Ðức Chúa Cha.”

Ðiều quan trọng đối với các Kitô hữu tiên khởi cũng như đối với chúng ta hôm nay, không phải ở việc muốn biết Chúa Giêsu lên trời như thế nào, nhưng là tìm hiểu ý nghĩa sự ra đi của Người.

Sau khi hoàn thành sứ mạng ở trần gian, Chúa Giêsu trở về với Chúa Cha. Từ nay, Chúa Kitô Phục Sinh vắng mặt về thể lý, không ai có thể thấy hoặc nghe tiếng Người nữa. Tuy nhiên, Người luôn hiện diện với Giáo Hội, với mỗi người chúng ta như Người đã hứa: “Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Sự hiện diện vô hình của Người, chỉ có thể thấy bằng con mắt đức tin.

Trong phần phụng vụ Lời Chúa hôm nay, nếu để ý kỹ, chúng ta thấy rằng thánh Luca đã đặt biến cố Lên Trời vào hai thời điểm khác nhau: một đàng, trong Tin Mừng của ngài, biến cố này xảy ra trong đêm Phục Sinh hoặc ngày hôm sau, ngay sau cuộc hiện ra với các môn đệ đi Em-mau; đàng khác, trong Công vụ Tông Đồ, trong bài đọc I, biến cố này diễn ra bốn mươi ngày sau đó. Tại sao vậy? Trong Tin Mừng, thánh Luca muốn diễn tả rằng cuộc phục sinh của Chúa Giêsu và biến cố Lên Trời của Người không thể tách rời nhau. Còn trong sách Công vụ Tông Đồ, thánh Luca coi biến cố Lên Trời là kết thúc các lần hiện ra sau Phục Sinh và là điểm khởi đầu cho sứ vụ của các Tông đồ.

Lễ Thăng Thiên kết thúc công cuộc truyền giáo của Chúa Giêsu thành Nagiarét, và khởi đầu thời gian của Giáo Hội. Dĩ nhiên, giai đoạn mới này luôn là giai đoạn của Chúa Kitô, vì tất cả đều hướng về Người, cũng như Người là đích điểm của mọi hoạt động tông đồ. Nhưng đó cũng là thời kỳ của Giáo Hội và các môn đệ để làm chứng cho Chúa Giêsu Kitô và cho Tin Mừng: “Anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, trong khắp các miền Giu-đê, Sa-ma-ri, và cho đến tận cùng trái đất” (Cv 1,8). Ðó là ý nghĩa mọi hoạt động truyền giáo của Giáo Hội. Trước khi lên trời, Ðức Kitô giao phó cho tất cả các môn đệ, tức là tất cả các Kitô hữu trên toàn cầu, sứ mạng tiếp tục công trình của Người cho đến ngày tận thế.

Nhưng Chúa không để các môn đệ cô đơn. Chính Chúa Kitô sẽ ban cho họ Chúa Thánh Thần, là Đấng ban sức mạnh để Giáo Hội luôn trung tín với Người trong suốt dòng lịch sử. Sách Công vụ Tông Đồ sẽ cho chúng ta biết sự hiện diện hiệu quả như thế nào của Chúa Thánh Thần trong thời sơ khai của Giáo Hội.

Chúa Kitô không tỏ hiện một cách hữu hình, nhưng chỉ trong đức tin. Người hiện diện qua nhiều dấu chỉ. Trong Giáo Hội, Người hiện diện và tác động đặc biệt trong các Bí tích. Người cũng hiện diện giữa các cộng đoàn tín hữu: “Ở đâu có hai, ba người họp lại nhân danh Thầy, thì có Thầy ở giữa họ” (Mt 18,20). Chúa Kitô Phục Sinh còn hiện diện trong mọi biến cố vui buồn của cuộc đời, qua sự dấn thân của chúng ta trong các hoạt động bác ái. Người cũng hiện diện trong mỗi người chúng ta. Chúng ta có thể nhận ra Người mỗi khi những người thù nghịch bắt tay nhau, khi có một nụ cười sưởi ấm tâm hồn, hay khi chúng ta tiếp đón và chia sẻ. Cha Michel Quoist nói: “Chúa Kitô không lánh mặt nhiều như chúng ta tưởng, chính mắt chúng ta không quen nhận ra Người.” Bà Madeleine Delbrêl cũng tự hỏi: “Lạy Chúa, nếu Chúa ở khắp mọi nơi, tại sao con hay ở nơi khác?”

Chúa hiện diện giữa chúng ta để chúng ta sống trong tình yêu của Người, cho chúng ta sống với anh chị em trong tình huynh đệ. Như các Tông Đồ ngày xưa, chúng ta được mời gọi làm cộng tác viên cho Chúa, làm chứng nhân tình yêu cho Người để xây dựng một thế giới, nơi mà tình yêu thương đẩy lui hận thù, nơi mà lòng ích kỷ, chia rẽ nhường chỗ cho tinh thần hiệp thông, liên đới. Công việc thật lớn lao, nhưng chúng ta hãy tin tưởng vì Chúa Kitô đã ban cho chúng ta Chúa Thánh Thần, là Đấng đổ đầy tràn trong chúng ta niềm vui, sức mạnh và can đảm.



Audio player

--->DOWNLOAD<---