|
CHƯƠNG 5
CHÚA GIÊSU BỊ ĐIỆU TỚI TRƯỚC
THƯỢNG TẾ ANNAS VÀ CAIPHA
-----------Con Chiên Giêsu hiền lành vô cùng bị bắt, bị trói tàn bạo, bị lôi đi từ Vườn Cây Dầu tới nhà thượng tế Annas (Gioan 18:13). Juda Iscariot khuyến cáo đám lính cùng đầy tớ các thượng tế rằng Thầy của y là một tay phù thủy, có thể thoát khỏi tay chúng dễ dàng, nếu chúng không trói, xiềng xích, cẩn thận trước khi điệu Ngài đi. Chúng đã áp dụng mọi biện pháp đề phòng theo lời tên phản bội (Mc 14:44). Lucifer và ma quỉ xúi giục những tên đầy tớ đó tăng thêm những hành hạ bất kính phạm thượng đối với Chúa Giêsu vượt quá mọi mức độ về nhân đạo và luân lý. Chúng không bỏ sót một lời nhục mạ nào, trong phạm vi được Thiên Chúa Toàn Năng cho phép, đối với Ngôi Vị của Đấng tạo dựng chúng. Chúng trói Chúa bằng sợi xích sắt lớn, quấn quanh thắt lưng, bó chặt hai cánh tay và quàng lên cổ. Hai đầu dây xích còn thừa ra được móc vào những chiếc vòng lớn dùng để khoá hai tay Chúa. Hai tay Chúa bị trói, bị khóa cứng không phải ở phía trước, mà bị bắt quặt ra sau lưng. Nhưng bọn lính không hài lòng với cách trói tù chưa bao giờ nghe nói này, và vì sợ rằng chưa đủ chắc, chúng tăng cường hai sợi thừng khác nữa. Chúng quấn một sợi quanh cổ, bắt tréo trước ngực, cột lại thành những nút thắt lớn quanh mình Chúa, buông hai đầu dây thòng dài ở phía trước, để dọc đường chúng có thể lôi Chúa đi những lối khác nhau. Sợi thứ hai trói hai cánh tay, quấn quanh thắt lưng, hai đầu dây này buông lơi để hai lên lý hình giữ và lôi Chúa từ phía sau.
-----------Chúa Cứu Thế, che giấu quyền năng tiêu diệt các kẻ thù để Công Cuộc Cứu Chuộc nhân loại được dư dật hơn, cam chịu mọi cường độ cơn giận dữ lồng lộn phạm thượng của những người bị Lucifer và đồng bọn xúi giục. Chúng lôi Chúa, vẫn còn bị xiềng xích tàn bạo, đến nhà thượng tế Annas. Tại đây, chúng vu khống Chúa là tên bất lương gian ác đáng phải chết. Theo phong tục Do Thái chỉ có những trọng phạm đáng tử hình mới bị trói như thế; mà bây giờ chúng áp dụng cách thức này đối với Chúa Giêsu để tuyên án Chúa trước khi xét xử.
-----------Thượng tế Annas ngồi nơi đại sảnh, ngạo nghễ hỏi Chúa về các môn đệ và giáo lý Chúa rao giảng (Gioan 18:19). Câu hỏi này đưa ra chỉ nhằm mục đích bóp méo lời Chúa đáp lại, nếu Chúa nói ra bất cứ lời nào đem lại cho chúng cơ hội như thế. Nhưng Chúa Cứu Thế dâng lên Thiên Chúa Cha hằng hữu sự khiêm nhượng vì được coi như một trọng phạm trước mặt viên thượng tế, bị hạch hỏi như một kẻ nói quanh co và giảng dạy giáo lý giả dối. Chúa Cứu Thế, với vẻ mặt khiêm nhượng, đã bình tĩnh trả lời câu hỏi về các giáo lý của Chúa:
-----------“Tôi giảng dạy công khai cho mọi người, Tôi luôn giảng dạy trong hội đường và đền thờ, nơi mọi người Do Thái lui tới, Tôi không nói điều gì nơi kín đáo. Tại sao ông lại hỏi Tôi? Hãy hỏi những người này, họ đã nghe những lời Tôi nói, họ biết những điều Tôi đã dạy.”
-----------Vì giáo lý của Chúa Kitô từ Thiên Chúa Cha mà đến, Chúa nói và bênh vực danh dự giáo lý đó. Chúa qui những lời Chúa giảng dạy cho những người nghe Chúa. Một phần vì chính những người đó, lúc này đang đứng vây quanh Chúa, không tin mà muốn bóp méo lời Chúa, phần khác cũng vì chân lý, vì sức mạnh các lời Chúa giảng dạy, bằng chính sự tuyệt vời của các chân lý và giáo huấn đó, gợi lại và đè nặng trên lương tâm những kẻ thù ghét Chúa sâu đậm nhất.
-----------Chúa không nói một lời nào về các Tông Đồ, vì không cần thiết, vả lại các Tông Đồ không gợi lên uy tín gì nhiều đối với Thầy các ông, do cách cư xử của các ông lúc này. Mặc dầu lời Chúa đáp lại quá dư đầy khôn ngoan, quá thích hợp với câu hỏi, một trong các đầy tớ của thượng tế đã ào tới đưa cao bàn tay, cả gan đánh vào Mặt cực thánh đáng phải tôn thờ của Chúa, y nói: “Mày dám trả lời vị thượng tế như thế sao?” Chúa Giêsu chấp nhận sự sỉ nhục vô cùng này, cầu nguyện cho kẻ đã đưa ra cái tát đó; và sẵn sàng, nếu cần, đưa má bên kia chịu cái tát thứ nhì, theo giáo huấn Chúa đã dạy (Mt 5:39). Nhưng để cho tên đầy tớ cả gan liều lĩnh phạm thượng đó không thể vô liêm sỉ khoác lác sự ác độc của nó, Chúa Giêsu bình tĩnh và hiền lành trả lời: “Nếu Tôi nói sai, hãy chứng minh điều sai trái đó; nếu Tôi nói đúng, tại sao lại đánh Tôi?” Ôi cảnh tượng quá sức lạ lùng đối với các thiên thần! Vì đây chính là Chúa, mà chỉ với âm thanh lời Chúa phán, các bầu trời rúng động!
-----------Trong khi việc hành hạ Chúa vẫn tiếp diễn, thánh Phêrô và người môn đệ kia, không ai khác hơn là Gioan, tới nhà thượng tế Annas. Thánh Gioan, vì quen biết tại đó, được nhận cho vào, trong khi thánh Phêrô còn ở ngoài. Sau đó người nữ tì, vốn quen biết thánh Gioan, cũng để cho thánh Phêrô vào theo dõi những việc xảy ra (Gioan 18:16). Hai vị môn đệ dừng lại ở chỗ cửa ra vào dinh thượng tế Annas. Thánh Phêrô đến bên đống lửa bọn lính đốt để sưởi ấm ở gần cửa ngõ. Một nữ tì nhận ra dáng vẻ phiền muộn của ngài, y thị tiến lại gần và nhận ra ngài là môn đệ Chúa Giêsu, y thị nói: “Ông không phải là một trong các môn đệ Người này sao?” Người nữ tì đưa ra câu hỏi này với giọng thách thức khinh miệt. Vì yếu đuối, thánh Phêrô đầu hàng cảm tưởng nhục nhã đó, và cũng vì sợ hãi, ngài trả lời: “Tôi không phải là môn đệ Ông Ấy.” Sau khi nói lời này, ông Phêrô rời khỏi nơi đó để khỏi phải nói thêm. Nhưng liền sau đó ông Phêrô đi theo Thầy tới nhà thượng tế Caipha, tại đó ông lại chối Chúa vào hai dịp khác.
-----------Sau khi thánh Phêrô chối Chúa lần thứ nhất, Chúa Kitô cầu nguyện xin Thiên Chúa Cha cho ngài, và nhờ Mẹ Maria cầu bầu, ngài được ơn tha thứ mặc dù sau ba lần chối Chúa. Từ phòng cầu nguyện, Mẹ Maria chứng kiến mọi việc. Vì Mẹ Maria chứa trong Trái Tim Mẹ khả năng đền tội và sự hy sinh của Con cực thánh Mẹ trong Nhiệm Tích Thánh Thể, Mẹ Maria hướng các lời cầu xin và khát vọng đầy yêu thương trực tiếp tới Chúa Giêsu, dâng lên những hành động anh hùng nhất về lòng trắc ẩn, tạ ân, tôn thờ. Mẹ Maria đã đau đớn khóc việc ông Phêrô chối Chúa, và không ngừng khóc cho tới khi Mẹ thấy rõ là Chúa Giêsu ban cho ngài ơn cứu giúp cần thiết để từ chỗ vấp ngã chỗi dậy cách kết quả.
-----------Toàn thể ma quỉ và các kẻ thù độc ác của Chúa Kitô đã rời khỏi nhà thượng tế Annas, chúng lôi Chúa Cứu Thế qua các đường phố tới dinh thượng tế Caipha. Chúng trút trên Thánh Thể Chúa tất cả sự ác độc cuồng nộ đê tiện. Các thượng tế và phụ tá lớn tiếng nhạo báng giễu cợt khi thấy Chúa Giêsu bị điệu đến trước mặt họ giữa tiếng ồn ào huyên náo, thấy Chúa lúc này bị khuất phục quyền xét xử của họ mà không hy vọng trốn thoát. Ôi nhiệm mầu khôn ngoan đáng ca tụng của thiên đàng! Ôi sự điên khùng, ngu dốt của hoả ngục, sự ngu dại mù quáng của loài người! Ôi khoảng cách xa khôn lường giữa các việc làm của Đấng Tối Cao đối với các việc làm của hỏa ngục và loài người!
-----------Thượng tế Caipha, lòng đầy đố kị chết người thù ghét Thầy Dạy Lời Hằng Sống, ngồi trên ngai của ông ta. Kế bên Caipha là Lucifer và lũ quỉ từ nhà thượng tế Annas kéo tới. Các ký lục, biệt phái, tựa như đàn sói khát máu, vây quanh Con Chiên hiền lành. Bọn này hả hê khi thấy đối tượng lòng đố kị của chúng bị thất bại, bị hạ nhục. Chúng thoả thuận tìm những người làm chứng gian vu khống Chúa Cứu Thế (Mt 26:59). Những lời cáo buộc do nhân chứng đưa ra không ăn khớp nhau, cũng không thể kết án Chúa, Đấng mà bản chất hoàn toàn vô tội và thánh thiện (Mc 25:26, Dt 7:26).
-----------Chúa Giêsu không một lời đáp lại những vu khống dối trá đó. Tức giận vì sự im lặng kiên nhẫn của Chúa Giêsu, Caipha đứng dậy nói: “Tại sao Ông không đáp lại các nhân chứng cáo buộc Ông?” Nhưng Chúa Giêsu vẫn không nói một lời. Caipha và đồng bọn đều không muốn tin lời Chúa, nhưng dùng lời Chúa đáp lại để vu khống và thoả mãn dân chúng trong những hành động chống lại người Galilea, để họ không bị qui trách là kết án tử cho Chúa mà không có lý do. Sự im lặng khiêm nhượng của Chúa Cứu Thế, đáng lẽ ra làm nguôi lòng vị thượng tế ác độc, đã chỉ làm cho ông ta tức giận hơn nữa vì mục đích quỉ quyệt của ông ta bị đảo lộn. Lucifer khích thích thượng tế Caipha và những người khác, chăm chú quan sát cách Chúa Cứu Thế cư xử. Nhưng ý định của Lucifer khác với ý định của vị thượng tế. Lucifer chỉ muốn chọc khuấy Chúa để nghe được lời nào mà do đó nó có thể xác định được Chúa Giêsu có phải là Thiên Chúa thực hay không.
-----------Nhằm mục đích này Satan xúi giục thượng tế Caipha nổi giận bừng bừng và kiêu căng, ông ta lớn tiếng chất vấn Chúa: “Nhân Danh Thiên Chúa hằng sống, tôi truyền Ông nói cho chúng tôi biết Ông có phải là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa không.” Câu hỏi này của vị thượng tế đã làm cho ông ta cùng một lúc phạm tội tột cùng dại dột, phạm thượng kinh khủng nhất. Vì nếu câu hỏi đó thành thực, ông ta đã không để Chúa Giêsu bị điệu tới trước mặt ông ta chỉ vì nghi vấn Chúa là Thiên Chúa thực hoặc không, mà hành động đó hẳn làm cho ông ta mắc trọng tội ghê ghớm nhất, táo bạo nhất. Sự nghi ngờ về trường hợp đó hẳn đã phải được giải quyết theo cách hoàn toàn khác hẳn, phù hợp với những đòi hỏi của lý luận ngay thẳng và công lý. Vì kính trọng Thánh Danh Thiên Chúa, Chúa Giêsu đáp: “Ông đã nói đúng: Tôi là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống. Nhưng Tôi nói với các ông, sau này các ông sẽ thấy Con Người ngự bên hữu Đấng Toàn Năng, và đến từ mây trời” (Mt 26:64).
-----------Thượng tế Caipha giận dữ vì lời Chúa Giêsu đáp lại. Thay vì nhìn nhận đó là giải đáp cho sự hoài nghi của ông ta, lần nữa Caipha đứng dậy, xé phẩm phục, lớn tiếng nói: “Nó đã nói phạm thượng. Chúng ta còn cần thêm bằng chứng chi nữa? Đó, tất cả các ông đều đã nghe lời phạm thượng, bây giờ các ông nghĩ sao?” (Mt 26:65). Tuy nhiên lời phạm thượng đích thực chính là những lời Caipha vừa mới nói, vì ông ta từ chối sự thực Chúa Kitô là Con Thiên Chúa do chính Bản Tính Chúa, vì ông ta gán cho Bản Tính Thiên Chúa sự tội lỗi, mà sự tội thì trực tiếp mâu thuẫn với bản tính Thiên Chúa. Đó là sự điên rồ dại dột của vị thượng tế ác độc, người mà do chức vụ đáng lẽ ra đã phải nhìn nhận, tuyên xưng chân lý ngàn đời đó. Caipha làm cho mình thành kẻ phạm thượng bỉ ổi bằng việc khăng khăng cho rằng Chúa Giêsu, Đấng là chính sự thánh thiện, đã lộng ngôn phạm thượng. Trước kia Caipha lạm dụng địa vị cao cả của mình khi nói trước rằng cái chết của một người thì tốt hơn sự sụp đổ toàn dân, lúc này ông ta bị tội lỗi cản trở không hiểu được lời tiên tri chính mình đã nói. Toàn thể đám dân chúng tụ họp tại đó, bị khích động mãnh liệt vì các hành động cùng ý kiến của những người có địa vị và giáo chủ, đều khinh ghét Chúa Giêsu, đồng thanh la lên: “Nó đáng tội chết, hãy đóng đanh Nó, hãy đóng đanh Nó!” (Mt 26:66). Bị thúc đẩy bởi cơn cuồng nộ ma quỉ, mọi người đều trút lòng hận thù lên Chúa, Đấng vô cùng hiền lành. Một vài người trong bọn chúng đánh vào Mặt Chúa. Những người khác đạp đá Chúa. Những người khác giựt tóc và râu Chúa. Những người khác khạc nhổ nước miếng và đờm dãi vào Mặt Cực Thánh Chúa. Những người khác đấm đánh vào Cổ Chúa mà đó là cách đối xử dành cho trọng phạm hèn hạ nhất theo tục lệ Do thái.
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|