TRẦN TIẾN
Và còn nhiều bài thơ, ca khúc dành cho mẹ khi đã không còn mẹ. Thói đời thường vậy, ít người trong chúng ta nhớ ra mình đang còn mẹ. Nhưng tôi đã thấy một người đàn ông 43 tuổi, có chức vụ, có địa vị, mỗi buổi trưa rời cơ quan về nhà tự tay đi chợ, nấu ăn cho bà mẹ ốm đau. Từ chối mọi bữa cơm trưa nơi khác ngoài nhà mình. Công việc bình thường quá mà chẳng dễ chút nào. Cứ nghĩ mà xem! Đã có chức, có quyền, có tiền thì giao chuyện cơm nước gia đình cho người giúp việc chứ sao! Mẹ thích gì cứ đi mua cũng tốt chứ sao! Nhưng là cái “tự tay” kìa...
Nó thường hiếm hoi trong cuộc đời này.
Có người hỏi: “Sao không viết gì về mẹ nữa?”. Tôi chỉ cười im lặng. Đời mình không quá ba bài thơ về mẹ, một - khi mẹ còn sống, hai bài khi mẹ đã mất. Với tôi, ba bài đã là quá nhiều.
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt/ Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua - tôi nhớ mãi nỗi cuống quýt ấy của chính mình.
Và tôi đã gặp...
Một bà mẹ nghèo nuôi ba đứa con ăn học, khi phát hiện mình bệnh ung thư đã trốn viện về nhà. Số tiền dành dụm lấy ra sửa chữa mái nhà sắp sập đè chết con mình chứ không chịu đi chữa bệnh nữa.
Một người chị chỉ vừa 14 tuổi thành mồ côi khi mẹ chết, cặp nách hai đứa em tìm vào miền Nam làm đủ thứ nghề, trở thành công nhân cạo mủ cao su nuôi em ăn học.
Những con người cả đời chắc gì có một bông hoa tặng?
Khi có hoa (buồn thay!) thường lại chính là những nhành hoa đưa tiễn ra nghĩa trang...
“Hãy gọi điện thoại về cho mẹ các bạn ơi!”. Với tôi, kẻ tình cờ đọc thấy, có lẽ đấy là lời kêu gọi rung động nhất của ngày 8-3 này.
Gọi mau đi! Mẹ chúng ta còn sống kìa!
Gọi đi!...
Gọi mau đi!