Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

kết quả từ 1 tới 9 trên 9

Chủ đề: CHIA SẺ ĐỞI TU

Threaded View

  1. #2
    teresaMK's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2008
    Tên Thánh: Teresa
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 451
    Cám ơn
    1,354
    Được cám ơn 2,356 lần trong 377 bài viết

    Default

    Tùy Bút

    ƠN GỌI
    Cuulong_tran
    Thân mời anh đến hiệp ý cầu nguyện cho ngày Khấn Dòng của em…”.
    Dòng chữ vuông tròn khiến hắn nhớ về một quá khứ xa xăm…
    Tám năm lặng lẽ trôi đi kể từ ngày hắn và nàng chia tay dưới một quán chiều sau ngày tốt nghiệp đại học.
    ……
    Nàng, một thôn nữ của một tỉnh thuộc Đồng Bằng Sống Cửu Long lần đầu lên thành phố. Giữa chốn thành thị phồn hoa và rộng lớn, tất cả đều lạ lẫm đối với nàng ; chính vì thế, nàng muốn có một người bạn cùng quê để chia sẻ, để có thể nâng đỡ nhau trong học tập, và nhất là để được thông tin về miền quê nghèo thân thương của nàng. Nhưng tất cả mới chỉ là dự định của nàng. Vậy mà, điều ấy đã xuất hiện, đang hiện diện trước mặt nàng. Nàng đã gặp hắn trong một buổi chiều mưa, sau giờ tan trường. Cơn mưa bất chợt đã tạo cơ hội cho họ quen nhau. Quê nàng và hắn nghèo lắm ! Cái nghèo kéo theo bao hệ luỵ. Còn chuyện học ư? Thật khó để có thể bước lên ngưỡng cửa đại học. Dĩ nhiên, không phải vì trình độ nhưng vì kinh tế. Chuyện hắn, chuyện nàng và chuyện một số bạn đi học đại học là cả một vấn đề lớn của vùng thời đó. Vì vậy, trước sự xuất hiện của hắn, khiến nàng thầm nghĩ, từ nay mình đã có một đồng hương bên cạnh. Từ nay, hắn và nàng có thể nói với nhau về những tin tức nơi quê nhà.
    Mưa tạnh, họ chia tay nhau, và hẹn gặp lại. Họ không quên chúc nhau gặp may lành.
    ……
    Thời gian dần trôi, giờ cả hắn và nàng đều bước vào năm cuối của chương trình đại học ; và tình bạn của hắn và nàng cũng theo dấu thời gian tiến triển. Họ trở nên thân thiết, và dường như họ đã tìm thấy ở nhau một điều gì đó khiến cả hai dễ dàng bộc bạch những khắc khoải cũng như tương lai của mỗi người. Vì vậy, từ ngày quen hắn, nàng thường hay kể với hắn về những ước mơ, về những dự định cho ngày ra trường.
    Sau giờ tan trường, họ thường bước bên nhau trên con đường rợp bóng bằng lăng. Màu xanh của lá, màu tím của hoa, khiến cho những mệt nhọc của họ tan dần và cả đoạn đường từ trường học về nhà trọ dài hơn 2 cây số, bỗng sao gần xịt.
    ……
    Nàng là người theo đạo Kitô giáo, nên dù có phải ở xa nhà thờ nhưng Chúa nhật nào nàng cũng đi tham dự thánh lễ và còn mời hắn cùng đi. Lần đầu tiên, hắn đến nhà thờ. Ôi, lạ quá, hắn như bị lọt thỏm giữa những người cùng đang đọc-đáp và hát ca. Dùng giằng, hắn tính ngồi ngoài, nhưng nàng đã nắm lấy tay hắn và kéo vào trong nhà thờ.
    Họ chọn một chỗ gần những hàng ghế cuối, cạnh cửa sổ và gồi ở đó.
    Thánh lễ kết thúc, mọi người ra về. Hắn chẳng hiểu mô tề về tất cả những gì vừa diễn ra trong ngồi nhà thờ này. Kìa, nàng đang quỳ thinh lặng. Nàng đọc kinh? Hắn tự hỏi. Có lẽ. Buổi chiều cuối thu tiết trời se lạnh. Cảnh vật mang thêm vẻ u sẫm. Hắn chở nàng trên chiếc xe đạp Martin 107 trông thật xứng đối. Họ cười cười nói nói có vẻ tâm đắc …
    Cứ thế với thời gian, hắn trở nên quen lệ trong ngày Chúa nhật của nàng. Một chiều kia, hắn chở nàng vòng qua khu nhà thờ lớn ; gần đó là nơi ở của các Bà phước Dòng Providence. Bỗng nàng nói hắn dừng xe lại và đứng ngắm nhìn ngôi nhà Dòng màu hoàng thổ cổ kính trong lúc lâu và nói :
    - Em muốn trở thành Bà phước anh ạ, anh có đồng ý không ?
    Thế rồi, họ cùng nhau trên chiếc xe về lại nhà trọ. Nàng lại bắt đầu kể chuyện. Chuyện về các bà phước trong nhà Dòng kia. Chuyện phục vụ của các bà. Chuyện các bà chấp nhận hy sinh để đi theo lý tưởng phụng thờ Chúa và phục vụ mọi người. Nàng mô tả nét đẹp của đời sống ấy thật lý tưởng, đầy hứa hẹn bằng tất cả con tim của mình, và tỏ ra yêu mến nó.
    Nhưng thật lạ, dường như có một sự im lặng nào đó đang lấn vào giữa suy nghĩ của hai con người. Nàng cứ kể chuyện, còn hắn thì im lặng. Khi đã đưa nàng về, hắn chạy thẳng về nhà trọ của mình và nằm dài trên gác trọ. Hắn nghĩ ngợi. Những ý nghĩ về câu nói của nàng. Nàng muốn đi tu ? Hắn tự hỏi. Thật ngớ ngẩn ! Không được, không được, ta phải ngăn cản lại ! Đi tu là chốn chạy cuộc đời. Đi tu là đi tù !!
    Nhưng với nàng, câu nói tưởng như là đùa đối với hắn, lại chính là ước nguyện mà nàng ôm ấp và khát khao từ thuở còn học ở trường làng. Nàng đã kể cho hắn nghe câu chuyện giấc mơ được sống trong ngôi nhà Dòng kia.
    ……
    Hôm qua, cả hắn và nàng đều nhận bằng tốt nghiệp và chính thức từ giã giảng đường đại học. Nguyên buổi tối đó, bạn bè xúm lại chúc mừng và cũng là để chia tay nhau. Sau bữa xôm tụ ấy, họ giải tán. Hắn cũng từ giã nàng trở về nhà trọ.
    Chiều mai, đến sớm nhé. Nàng nói với hắn trước khi chúc hắn về ngủ ngon.
    Hôm nay Chúa nhật, nhớ lời dặn của nàng, hắn đạp xe tới đúng giờ. Nàng đang đợi hắn ở cổng nhà trọ. Nàng nói với hắn, chúng ta cùng nhau đi lễ để tạ ơn anh ạ. Nàng bảo : đây là thánh lễ để tạ ơn vì kết quả học tập của mình sau những năm dài miệt mài. Sau thánh lễ, họ lại chở nhau đi trên con đường quen thuộc. Họ ghé vào hội quán nằm cạnh bờ sống. Khung cảnh thật lãng mạn. Nàng nói :
    - Hôm nay, em mời anh nhé.
    - Để chúc mừng thành quả phải không ? Hắn đáp lại mà mắt dõi nhìn dòng nước đang cuốn theo những cánh bèo.
    - Không phải thế !
    - Thế thì sao? Hắn hỏi. Mắt vẫn dõi nhìn dòng sông chảy.
    - Bí mật. Chút nữa em nói cho anh nghe !
    Hắn nghe trong mình tim đập thình thịch với những nghi ngờ ! Hắn quay mặt lại phía nàng như một dò hỏi.
    Nàng thỏ thẻ : “Anh nè! Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng chúng mình gặp nhau. Ngày mai em sẽ về quê và xin ba má cho em vào sống trong nhà các sơ”.
    - Em… e…m… em sẽ đi tu ! Nàng ấp úng.
    - Hả ! Đi tu ? Hắn chưng hửng !
    Khuôn mặt bảnh trai đang mỉm cười của hắn bỗng dưng biến dạng. Hắn như vừa bị một trận mưa rào làm tê tái cả người. Chiếc nĩa ăn trên tay hắn rơi xuống một cách tự do đánh chẻng một cái vào dĩa cơm. Những cặp mặt xung quanh ngó lại.
    - Lần cuối thiệt hả, em có đùa không đấy ? Em có biết, đi tu, đi tu là …
    - Không, em không đùa. Nàng đáp lại một cách mạnh mẽ. Em nói thật đấy. Em tính nói với anh lâu rồi nhưng chỉ sợ anh buồn!
    ……
    - Có chi đâu mà phải buồn ! Tiếng hắn khựng lại như bị mắc nghẹn.

    Qua những mùa hè về quê, hắn được biết, gia đình nàng là một trong những gia đình đạo hạnh trong xứ đạo. Họ vẫn luôn cầu mong trong gia đình có người đi tu, tuy nhiên, họ không ép buộc một người con nào cả. Tất cả phải tự nguyện. Vì lẽ ấy, điều nàng mong ước chắc ba má nàng sẽ không ngăn cản. Nhưng với hắn, hắn vẫn cố gắng tìm cách để thuyết phục nàng bỏ ý định điên rồ đó đi ! Nhưng nàng đã quyết định.
    Còn hắn, cũng từ lúc đó, hắn quyết tâm tìm hiểu nguyên cớ nào đã thúc đẩy nàng chọn con đường này. Nhưng hắn chỉ nhận được một câu trả lời : đó là một ơn gọi. Hắn chỉ có thể hiểu đến đó, và như vậy thôi.
    … …
    - K. à, ước nguyện của em, anh không có quyền ngăn cản, bởi chúng ta đã hiểu nhau rõ mà. Nhưng dù sao, anh cũng mong em nghĩ lại trước khi quyết định bước vào đời sống đó. Bằng không, em sẽ hối hận, và …
    - Thôi được, dù sao anh cũng xin chúc ước nguyện của em thành hiện thực… Anh vẫn nhớ đến em !
    - Vậy, mình hãy là bạn của nhau anh nhé ? Nàng thỏ thẻ !
    - Đừng bao giờ đánh mất quãng thời gian giảng đường, hắn chen vào !
    - Dạ ……!
    ………
    Nàng đã về lại gia đình ngay ngày hôm sau, và sau một thời gian, nàng vào tìm hiểu trong nhà Dòng. Còn hắn, hắn đã tìm được một công việc ổn định và đang dự định lập gia đình với một người con gái thành thị.
    ……
    Vẫn căn nhà cũ mà hắn đã đăng ký thuê trong những năm đại học, hắn lạch đạch mở cửa. Một lá thư được nhét vào trong khe cửa. Hắn dựng xe và cầm lá thư mở ra xem. Một thiệp mời ! Ôi, người Công giáo. Phải chăng ? Hắn linh tính…
    … …
    Đúng ngày Khấn Dòng của nàng, hắn tìm mua một bông hồng bạch đẹp nhất. Hắn cẩn thận nhờ cô bán hoa đặt bông hoa vào chiếc hộp trang nhã và tiến về ngôi thánh đường có đông người đang tụ họp …
    Tim hắn bỗng xốn xang khi thoáng thấy dáng bóng nàng, một Bà phước trong trang phục nhà tu tựa thiên thần, thanh thoát bước lên trước bàn thờ Chúa giữa muôn vàn ánh nến hồng rực rỡ. Cả giáo đường lúc ấy đang vang dậy bài thánh ca : “Tôi xin chọn Người làm gia nghiệp tôi mãi mãi…”.

  2. Có 4 người cám ơn teresaMK vì bài này:


Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com