|
------------ Sau khi công nhận người trộm lành, Chúa Giêsu hướng ánh mắt đầy yêu thương vào Mẹ Maria đau khổ cùng với thánh Gioan đang đứng nơi chân Thánh Giá. Chúa nói với Đức Hiền Mẫu và với thánh Gioan, Chúa nói với Mẹ Maria trước: ------------ “Thưa Bà, xin hãy nhận con Bà!” rồi Chúa nói với thánh Tông Đồ: “Hãy nhận Mẹ anh!” (Gioan 19:26). ------------ Chúa Giêsu gọi Mẹ Maria bằng tiếng 'Bà' mà không gọi bằng 'Mẹ' vì tiếng 'Mẹ' gồm sự ngọt ngào an ủi, nói ra tiếng 'Mẹ' hẳn đã là một điều an ủi xúc động. Trong suốt Cuộc Khổ Hình, Chúa không nhận một sự an ủi nào từ bên ngoài, lúc đó Chúa từ chối mọi sự an ủi hoặc làm dễ chịu từ bên ngoài. Với tiếng 'Bà' Chúa ngụ ý nói: Bà có phúc hơn mọi phụ nữ, khôn ngoan hơn mọi con cái Adong, 'Bà' vững mạnh và chung thủy, không hề bị một lỗi lầm nào, không bao giờ thiếu sót trong việc phụng sự Con, tột đỉnh thành tín trong tình yêu thương đối với Con, mà ngay đến các dòng thác mãnh liệt trong Cuộc Khổ Hình của Con cũng không làm tắt hoặc chống lại được (Dc 8:7). Con sắp về với Thiên Chúa Cha của Con, Con không thể đi theo Mẹ thêm nữa. Người môn đệ yêu dấu của Con sẽ săn sóc phụng dưỡng Mẹ như Mẹ anh ta, và anh ta sẽ là con của Mẹ. Mẹ Maria hiểu mọi điều này. Từ giây phút đó thánh Tông Đồ đã nhận Mẹ Maria là Mẹ ngài. Thánh Gioan được ơn soi sáng hiểu biết giá trị kho tàng cực kỳ vĩ đại của Thiên Chúa trong mọi chương trình tạo dựng kế sau nhân tính của Chúa Kitô, Đấng Cứu Thế. Nhờ ánh sáng này, thánh Tông Đồ tôn kính và phụng dưỡng Mẹ Maria đến ngày Mẹ về thiên đàng. Mẹ Maria cũng nhận thánh Gioan là con trong đức vâng lời khiêm tốn.
------------ Đã gần chín giờ (tương đương sáu giờ chiều), bóng tối và xáo trộn thiên nhiên cho thấy chắc chắn đây là đêm hỗn loạn. Chúa Cứu Thế nói lời thứ bốn trên Thánh Giá bằng giọng lớn và mạnh, để mọi người đứng gần đó có thể nghe:
------------ “Lạy Thiên Chúa của Con, lạy Thiên Chúa của Con, sao Chúa bỏ Con?” (Mt 27:46).
------------ Chúa Giêsu thốt lên lời này bằng tiếng Do Thái, nhưng không được mọi người nghe và hiểu như nhau. Lời đó bắt đầu bằng từ ngữ “Eli, Eli”, một số người nghĩ rằng Chúa đang kêu cứu ông Elias, và một số trong bọn chúng nhạo báng: “Để coi xem ông Elias có đến cứu Nó khỏi tay chúng ta không?” Chúa buồn phiền vì Ơn Cứu Chuộc vô cùng dào dạt dư thừa được ban cho cả loài người, lại không ích lợi gì cho những kẻ bị án trầm luân đời đời. Chúa thấy chính Chúa bị tách rời khỏi chúng trong niềm hạnh phúc đời đời, mà Chúa đã tạo dựng và cứu chuộc chúng để chúng được hưởng. Vì điều này phải xảy ra theo quyết định do thánh ý Thiên Chúa Cha hằng hữu, Chúa Giêsu đã kêu nài điều đó cách yêu thương và buồn phiền trong những lời:
------------ “Lạy Thiên Chúa của Con, lạy Thiên Chúa của Con, sao Chúa bỏ Con?” ------------ Để xác nhận điều buồn phiền này, Chúa Giêsu nói thêm:
------------ “Ta khát!”
------------ Những đau đớn và khổ não của Chúa dễ dàng gây ra cái khát tự nhiên. Nhưng đối với Chúa Giêsu đây không phải là lúc kêu khát tự nhiên hoặc để làm cho hết khát. Chắc hẳn Chúa Giêsu đã không nói đến điều đó khi đã quá gần tới lúc hết khát nước tự nhiên, ngoại trừ để diễn tả một mầu nhiệm vô cùng cao cả. Chúa Giêsu khao khát thấy các con cái Adong được hưởng tự do hạnh phúc Chúa ban và làm cho họ đáng hưởng, nhưng lại bị quá nhiều người khước từ. Chúa khao khát ước ao rằng tất cả mọi người sống hợp với Chúa trong đức tin, yêu mến Chúa, được hưởng nhờ công nghiệp và các thống khổ của Chúa, chấp nhận tình thân mến và ân sủng Chúa dành cho. Chúa ao ước nhân loại không làm mất hạnh phúc đời đời Chúa để lại. Đây là cái khát của Chúa Cứu Thế và Thầy chúng ta. Chỉ một mình Mẹ Maria rất thánh hiểu rõ điều này.
------------ Mẹ khởi sự, với lòng yêu thương bác ái nồng nàn, kêu mời tất cả các kẻ nghèo khó, những người bị đau khổ, những người khiêm tốn, những người bị khinh miệt chà đạp, đến với Chúa Cứu Thế và làm cho hết, ít nhất là một phần, cái khát của Chúa. Nhưng những người bội bạc đó và bọn lý hình, biểu lộ sự cứng lòng bất hạnh của chúng, đã cột miếng bọt biển nhúng trong mật đắng và giấm vào cây sậy đưa lên môi Chúa cách chế giễu, cho Chúa uống giấm pha mật đắng. Như thế, chúng làm trọn lời tiên tri David: “Khi Ta khát, chúng cho Ta uống giấm chua” (Gioan 16:28, Tv 68:22).
------------ Nối kết với cùng một mầu nhiệm đó, Chúa Cứu Thế nói lời thứ sáu:
------------ “Mọi sự đã hoàn tất” (Gioan 19:29).
------------ Bây giờ hoàn tất việc Ta đã vâng lệnh Thiên Chúa Cha hằng hữu xuống trần gian chịu đau khổ và chết để cứu chuộc nhân loại. Bây giờ hoàn tất mọi lời Sách Thánh, các lời tiên tri, mọi hình ảnh trong Cựu Ước, và cuộc đời trần thế mà Ta đã nhận trong lòng Thánh Mẫu của Ta. Bây giờ được thiết lập trên trần thế gương sáng của Ta, các giáo lý, các Nhiệm Tích và phương tiện chữa bệnh tật tội lỗi. Lúc này phép công thẳng của Thiên Chúa Cha được làm nguôi đối với nợ nần con cháu Adong phải trả. Bây giờ Giáo Hội của Ta được sung túc các phương thuốc chữa trị tội lỗi loài người. Toàn thể việc Ta xuống trần gian được hoàn thành về phần Ta, Đấng Khôi Phục trần gian. Nền tảng kiên cố Giáo Hội khải hoàn bây giờ được đặt trong Giáo Hội chiến đấu, để không một thứ gì có thể lật đổ hoặc làm thay đổi Giáo Hội. Đây là các mầu nhiệm chứa đựng trong lời “Mọi sự đã hoàn tất.”
------------ Sau khi đã hoàn tất công trình Cứu Chuộc để qua sự chết trở về với Thiên Chúa Cha, Chúa Cứu Thế nói lời cuối cùng:
------------ “Lạy Cha, Con phó linh hồn Con trong tay Cha.” ------------ Chúa Giêsu nói lời này lớn tiếng và mạnh, những người đứng gần Thánh Giá có thể nghe rõ. Khi nói những lời này, Chúa ngước nhìn lên trời, nói với Thiên Chúa Cha hằng hữu, với âm thanh cuối cùng Chúa trút linh hồn và gục đầu xuống. Do quyền lực Thiên Chúa trong các lời này, Lucifer và toàn thể ma quỉ theo nó bị ném xuống hỏa ngục. Mẹ Maria rất thánh, Mẹ Chúa Cứu Thế, Đấng Đồng Công trong Khổ Nạn Cứu Chuộc, Đức Nữ Vương toàn thắng và Thầy dạy mọi thánh đức, thấu triệt các mầu nhiệm này.
------------ Để Mẹ Maria có thể tham dự Cuộc Khổ Nạn Cứu Chuộc cho tới cuối cùng, Mẹ cảm thấy trong thân xác Mẹ những hành hạ y như nơi thánh thể Chúa Cứu Thế Con Mẹ. Lúc này Mẹ Maria cảm thấy và chịu những đau đớn quằn quại vì cái chết của Chúa. Mẹ Maria không chết vì được Thiên Chúa bảo vệ, trong khi mà cứ theo tự nhiên thì cái chết chắc chắn đã xảy ra. Ơn trợ giúp lạ lùng này kỳ diệu hơn tất cả mọi đặc ân khác Mẹ Maria được trong suốt thời gian Chúa chịu khổ hình. Sự đau đớn cuối cùng này mãnh liệt và xuyên thấu xương tủy hơn. Tất cả các đau đớn các thánh tử đạo và những người bị hành hạ tới chết từ khởi đầu loài người cho tới tận thế không thể nào so sánh được với những đau đớn Mẹ Maria chịu trong Cuộc Khổ Hình của Chúa. Mẹ Maria vẫn đứng nơi chân Thánh Giá cho tới tối, khi thánh thể Chúa được an táng như sẽ được kể trong chương tiếp.
LỜI MẸ MARIA ------------ Con của Mẹ, suốt đời con, con hãy tận dụng khả năng trí óc để nhớ các mầu nhiệm được tiết lộ cho con trong chương này. Mẹ, là Mẹ và Thầy con, sẽ xin Chúa Giêsu, vì quyền năng vô cùng của Chúa, in vào trái tim con sự hiểu biết, mà Mẹ đã cho con, để sự hiểu biết đó được bền chặt và luôn ở trước mắt con bao lâu con còn sống. Nhờ hồng ân này, con luôn nhớ Chúa Kitô đã bị đóng đanh là Con Mẹ, là Chúa Yêu Dấu của con, không bao giờ quên các cực hình và giáo lý được Chúa dạy từ trên Thánh Giá. Vì mọi đặc ân con thụ đắc buộc con phải tận dụng mọi khả năng bắt chước Chúa, vì đây là hoa trái đích thực học thuyết của Mẹ, Mẹ muốn từ nay trở đi con sống mà bị đóng đanh cùng với Chúa Kitô, hoàn toàn tan biến theo gương và khuôn mẫu của Chúa, và chết đối với cuộc đời trần thế này (2 Cor. 5:15). |
|