ĐỨC MẸ VIỆT BẮC

Từ đỉnh Hoàng Liên Sơn, tôi nhìn núi rừng chập chùng mà thấy phất phới giữa đất trời tấm khăn voan và tà áo Đức Mẹ, Nữ Vương Hòa Bình.

Cuối đường trại bay con đã về tận đỉnh:

Hoàng Liên Sơn, núi Mẹ sen vàng,

Những ngọn nối liền làm vua trên các núi.

Mẹ tung cánh áo dịu dàng

Phủ khắp non sông.

Cơn bão bình yên,

Con về thánh địa Hoàng Liên

Đi qua Vĩnh Phú thương tiên nhớ rồng.

Cha xuôi về biển xuống đồng

Mẹ men ngược nước sông Hồng lên non.

Đứng đó thương con

Thương Abel tiền sử

Thương Tiết Liêu đậm tình hiếu tử

Thương người vác củi lên Môria

Thương đứa con lòng Mẹ đẻ ra

Đứa con đổ dòng máu đỏ.

Sáng nay con vô tình đứng đó

Leo bè nứa trôi sông

Rửa chân trong nước sông Hồng

Và thấy mình được sạch.

Mẹ đã mở tấm lòng trinh bạch

Mà sinh ra trăm họ trên đời

Trong hiến lễ thờ trời

Của người con hiếu thảo.

Việt Bắc ơi! Việt Bắc ơi!

Núi cao lên đến tận trời

Mây sà xuống ơn lành ấp ủ.

Ngợi ca bao giờ mới đủ

Đức Mẹ của núi rừng.

Dặm tàu đi sấm dệt kính mừng

Cùng với Mẹ hát bài cảm tạ.

Tiếng hát ngược sông Hồng xuyên Á,

Đem tin vui cho một nửa loài người.

Con muốn viết ngàn lời

Xây thành tượng đài kính Mẹ

Cho người người trẩy lễ hành hương.

Nắng gió thương thương

Đã dịu bớt niềm đau của Mẹ

Giữa những điệp trùng lặng lẽ

Một thời đẫm lệ mồ hôi

Và máu của anh em tôi

Đã chảy cho thêm đỏ sông Hồng.

Con tàu đi trôi nổi bềnh bồng

Con sâu đo cứ đòi đo lòng mẹ

Đo mãi không xong.

Đằng sau kia đường sắt song song

Bước chân đi đếm trên tà vẹt

Những nấc thang không bao giờ hết

Nấc yêu thương của cuộc sống mỗi ngày.

Những nấc thang rồi đây

Sẽ dẫn bước muôn dân về sông Hồng

Lội xuống dòng máu đỏ

Cung kính chắp tay

Nhận ơn trời tuôn đổ.

Maria, xin kính chào cửa ngõ

Của đất trời

Của cuộc đời

Châu Á

Và Việt Bắc thân yêu.


Trăng Thập Tự - Đường sắt Phố Lu, Yên Bái, 21/9/1990