|
II - Phục Vụ là gì?
1- Phục vụ là tác động của Thánh Thần: “Được quyền năng Thánh Thần thúc đẩy, Giêsu trở về Galilê” (Lc 4:14)
Nếu không nói một cách tiêu cực phục vụ là 5 thứ đó, thì phục vụ là gì? Phục vụ là tác động của Chúa Thánh Thần. Bởi vì chúng ta thấy trong cuộc đời của Chúa Giêsu từng bước đi của ngài, từng tác động, từng hành động, chọn lựa của ngài là đều dưới tác động quyền năng của Chúa Thánh Thần. Anh chị em thấy rất rõ trong tin mừng phúc âm nhất lãm. Như là câu chuyện Chúa Giêsu trở về Galilê, về Nazarét mà thánh Luca viết rất rõ là được quyền năng của Chúa Thánh Thần thúc đẩy, Chúa Giêsu trở về. Chứ không phải là tự ý về đâu. Không phải muốn về là được đâu, không phải quen lối về là về được đâu, không phải về đó có cha có mẹ là về đâu, không phải về đó có mồ của thánh Giuse là về đâu, không phải có bạn bè là về đâu. Kinh thánh không bao giờ nói lý do như thế. Chỉ có một lý do duy nhất mà thôi, trở về là vì Chúa Thánh Thần biểu phải làm. Chúa Thánh Thần thúc đẩy, Chúa Thánh Thần dẫn lối. Thậm chí Thánh Kinh còn ghi rõ là Chúa Thánh Thần đẩy Chúa Giêsu vào hoang địa để chịu cám dỗ. Dùng chữ mạnh phải không? Không phải bảo mà đẩy ngài vào hoang điạ. Tất cả trong mọi biến cố cuộc đời của Chúa Giêsu đều dưới sức mạnh của Chúa Thánh Thần. Còn chúng ta thế nào nhỉ? Tôi không dám nói nữa để không tối về ngủ ác mộng. Khi có việc phục vụ, anh chị em có thể nghĩ rằng tại vì tôi muốn, tôi cần, tại vì tôi thích. Đó là ngôn ngữ của con người. Khi chúng ta phục vụ cho Chúa, và đặc biệt là trong phong trào Canh Tân Đặc Sủng thì chúng ta phải nói tôi phục vì tác động của Chúa Thánh Thần, được Chúa Thánh Thần thúc đẩy. Hãy để cho Chúa Thánh Thần được thế, được điểm, không phải vì ta, vì mình mà nếu có phục vụ người này người kia thì cũng chỉ là máng chuyển ơn của Chúa Thánh Thần. Chúa Giêsu luôn luôn hành động và bước đi dưới quyền năng của Chúa Thánh Thần. Chúa Giêsu lên đường đi Giêrusalem chịu tử nạn là do sự điều khiển, hướng dẫn của Chúa Thánh Thần. Chúng ta cũng phải làm môn đệ không hơn Thầy được. Trong việc phục vụ chúng ta cần đến sự tác động mãnh liệt của Chúa Thánh Thần, làm với tâm hồn.
2- Phục vụ là tiếp nối hiến lễ tình yêu của Chúa Kitô. “Người yêu thương họ đến cùng” (Ga 13:1).
Phục vụ chính là hy tế mà mỗi người anh chị em đã nhận bí tích rửa tội chúng ta tham dự vào chức vụ tư tế của Chúa Kitô, và hiến tế cuộc đời mình để nên ơn cứu rỗi cho mình, và cho tha nhân. Hiến lễ của anh chị em chính là cuộc sống thường ngày, những trách nhiệm, những bổn phận, những việc tông đồ. Không phải thánh lễ Misa tách biệt với cuộc sống của mình. Chúng ta hãy nghe ý nghĩa của đời sống của người Kitô hữu mà các nghị phụ trong công đồng Vatican 2 đã khẳng định. Đời sống của người Kitô hữu là hướng về phép Thánh thể, như là cội nguồn và chóp đỉnh, nghĩa là tất cả cuộc sống chúng ta, việc phục vụ tông đồ là hướng về với phép Thánh Thể. Và từ thánh lễ lại trở về với cuộc sống. Nghĩa là hy tế trên bàn thờ và cuộc sống thường ngày phải sống hết mình. Vì thế việc phục vụ của người Kitô hữu chính là tiếp nối hiến lễ tình yêu của Chúa Kitô đang thực hiện trong nhân thế này. Chúa Giêsu đã làm điều này như chúng ta thấy ở trong Thánh Kinh Gioan 13:1-15. chúng ta thấy Chúa Giêsu bắt đầu hiến tế qua phép Thánh thể. Trong ngôn ngữ và hình ảnh của thánh Gioan lại một tâm tình yêu thương các môn đệ đến cùng. Tình yêu và hiến lễ tình yêu là tất cả cuộc đời của Chúa Giêsu, để từ đó trong cuộc sống của người Kitô hữu có bổn phận trách nhiệm là cha mẹ, vợ chồng với nhau hay với tha nhân hay với tư cách là người trợ tá thì không có một ý nghĩa nào khác là chúng ta tiếp nối hy lễ tình yêu của Chúa Kitô được thành tựu không phải trên bàn thờ mà thôi, ngày Chúa nhật mà thôi mà phải được thành tựu trong tâm hồn anh chị em Chúa gởi đến cho mình. Anh chị em chính là tư tế tình yêu trong tâm hồn của mọi người đến với phong trào chúng ta.
Cho nên ở đây, chúng ta phải tập nhìn, tập nghĩ, tập cảm, trong mọi tác động của mình, dù là ca ngợi, dù là cầu nguyện, dù là chia sẻ, dù là đặt tay, dù là phục vụ nào đó, tất cả là hiến lễ tình yêu nối dài của Chúa Giêsu trong tâm hồn của mình, cho những anh chị em trong phong trào. Và như thế, việc phục vụ chính là chức tư tế của Chúa Kitô đấy. Xin đừng nghĩ điều này là quá đáng, vì cuộc sống của chúng ta theo như lời Chúa đã dạy dỗ hay như là Thánh Phaolô hướng dẫn chúng ta hãy biến tất cả cuộc đời của mình trở thành thánh lễ để ca tụng, tạ ơn Thiên Chúa.
3- Phục vụ là sứ mạng nhân chứng cho Chúa Kitô: “Ánh sáng của anh em phải chiếu tỏa trước mặt thiên hạ, để họ xem thấy những việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em, Đấng ngự trên trời” (Mt 5:16).
Chúa Giêsu đã căn dặn các môn đệ, căn dặn chúng ta là qua tất cả việc làm, việc phục vụ, tất cả các hoạt động dù là riêng tư cầu nguyện ở trong nhà hay là cuối tuần ngồi chung lại với nhau luôn phải là sứ mạng nhân chứng cho Chúa Kitô. Chúa Giêsu đã nói cho các môn đệ rằng, ánh sáng của anh em phải chiếu tỏa trước mặt thiên hạ để họ xem thấy việc tốt đẹp anh em làm mà tôn vinh Cha của anh em Đấng ngự trên trời. Chúng ta thấy rất rõ ánh sáng của anh chị em phải chiếu tỏa trước mặt thiên hạ để họ xem thấy những việc tốt đẹp anh chị em phục vụ, thực hiện, anh em yêu thương, anh em hiệp nhất, và họ tôn vinh Cha anh em trên trời. Nếu chúng ta không có thấm nhuần Lời Chúa thì khá nguy hiểm. Ánh sáng của anh chị em phải chiếu tỏa trước mặt thiên hạ để họ xem thấy những việc tốt đẹp anh chị em làm mà tôn vinh “anh chị em” ở trên trời. Câu vừa rồi chỉ có thiếu một chữ “Cha” trước chữ anh chị em thôi. Ghê chưa! Anh chị em thấy không? Thực tế là mình có bị cái này mà. Anh sáng có phải đến từ mình không? Thưa không. Mặt trăng nhận ánh sáng từ mặt trời, cho nên mặt trăng khiêm tốn. Khiêm tốn để nhìn nhận rằng ban đêm mình tỏa cái ánh sáng đó ra, mà ánh sáng đó không phải mình là tác giả. Không phải mình là nguồn nhiệt lượng phát quang. Hãy trả cho Chúa những gì thuộc về Chúa và trả cho Xêda những gì thuộc về Xêda.
Nhiều khi chúng ta hơi “ăn gian” đấy nhá. Chúa cho con mượn đỡ. Tất cả ánh sáng Chúa cho chúng ta lãnh nhận ánh sáng của Ngài để chúng ta chiếu ra cho mọi người được thấy, nhưng đã chiếu tới ta, thì cũng phải từ ta mà trở lại. Chứ còn nếu mà mình giữ hết, thì lúc bấy giờ thực sự là có gian dối rồi. Bởi vậy Chúa nói là ánh sáng phát ra nơi anh chị em thế nào thì ánh sáng đó phải trở về lại với vinh quang của Thiên Chúa Cha như thế. Cho nên việc ca ngợi của chúng ta rất là quan trọng. Đầu, cuối trong các buổi cầu nguyện, chúng ta ca ngợi Chúa không phải là vì mục đích là chúng ta cầu nguyện, điều này rất là tốt, nhưng chúng ta tạ ơn Chúa trước những điều Chúa sẽ thực hiện, kế đến chúng ta tạ ơn Chúa vì những gì chúng ta nhận được là do ân sủng của Ngài. Kinh Magnificat của Đức Mẹ tuyệt vời là thế đó. Mẹ Maria được người khác khen Mẹ có giữ lại cho mình không? Mẹ luôn luôn dâng về Chúa. Anh chị em có một số người đeo ảnh Đức Mẹ ban ơn, mặt sau là cái gì nhỉ? Có chữ M là tượng trương cho Maria và trên đó có hình thánh giá. Mẹ Maria là bàn thờ cho Chúa. Mẹ Maria dù cho thiên hạ có tán dương Mẹ thì tất cả để tôn vinh hồng ân yêu thương, thương xót của Giêsu con Thiên Chúa. Lời kinh Magnificat là lời kinh tôn vinh Thiên Chúa, lời kinh phục vụ đáng được những lời khen tặng của nhân thế, nhưng tất cả trở về nguồn của Thiên Chúa mà thôi. Hãy có trái tim của Mẹ Maria, trái tim Magnificat, chữ M đó thì chúng ta mới bắt đầu làm học trò của trường phục vụ Mẹ Maria.
3- Phục vụ là ơn gọi thông hiệp vào sự thánh thiện của Chúa Cha. “Hãy nên thánh vì Ta là thánh” (Lv 19:2; Mt 5:48).
Chúng ta không phải chỉ phục vụ dưới tác động của Thánh Thần nhưng bên cạnh ấy là cả một mầu nhiệm Thiên Chúa ba Ngôi bao trùm ơn gọi phục vụ của chúng ta. Phục vụ dưới tác động của Chúa Thánh Thần để trở nên hiến lễ tình yêu của Chúa Kitô, nhưng vẫn luôn luôn quy hướng về Thiên Chúa Cha, đó là đi vào sự thông hiệp, sự thánh thiện của chính Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã nói trong Tin mừng thánh Mátthêu, hãy nên hoàn thiện vì Cha là Đấng hoàn thiện, hay trong sách Lêvi, hãy nên thánh vì Ta là Đấng Thánh. Việc phục vụ mà không thánh hóa chúng ta là hỏng. Sau một ngày phục vụ mà chúng ta không thấy mình thánh hơn, thì chúng ta “lỗ” rồi. Sau lời cầu nguyện, lời chia sẻ mà chúng ta thấy nặng nề hơn, thấy bóng tối hơn là khi ấy chúng ta đã xa cái nguồn ánh sáng cứu chuộc. Chúng ta làm bất cứ điều gì, lớn hay bé thì chúng ta phải có chiều hướng đi là đi vào cõi thánh thiện của Thiên Chúa. Khi con tham dự thánh lễ, khi con cầu nguyện, khi con tiếp xúc, đến với Chúa đây thì xin sự thánh thiện của Chúa bao trùm chúng ta, xin Chúa thánh hóa con, dù bất cứ điều gì xin cho con được đi vào sự thánh thiện của Chúa mỗi ngày một hơn. Đó mới là đúng hướng, đúng địa chỉ. Còn nếu không có địa chỉ thánh thiện này thì việc phục của chúng ta đang đi lạc đường.
5- Phục vụ là đáp trả niềm tri ân: “Ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều” (Lc 12:48).
Tôi có nhận được một tờ giấy của một em 21 tuổi đang ở trong tù được ơn hoán cải trở lại. Em viết, hãy tạ ơn Chúa vì thánh giá đang có. Lạ nhỉ, làm sao mà tạ ơn Chúa khi mà mình đau thương, cùng cực, tù đày. Tạ ơn Chúa vì người ta vu khống, khi người ta loại trừ mình. Nếu một vị thánh hay một Đức Giáo Hoàng nào mà viết câu đó thì tôi nghĩ là thường. Ngài dư chữ, dư tâm tình để viết, nhưng đây của một em 21 tuổi ở trong tù. Phải có chất thánh của Chúa mới có thể viết được phải không anh chị em. Đấy, khi tôi xin cái mảnh giấy đó, thú thật khi tôi đọc thấy như thế này thì đây là thầy của tôi. Đây là thầy của trường đau khổ của tôi đây, để tôi biết tạ ơn Chúa như thánh Gióp giữa tất cả những đau thương mất mát của mình. Thánh Gióp nói gì, “Chúa cho Chúa lấy theo ý Chúa. Con chúc tụng Chúa”. Xin lập lại, xin cần nhớ câu này. Đây là lời của Thánh Kinh, không phải lời của con người để chúng ta tìm thấy được niềm an ủi và tri ân. Bảo đám với anh chị em khi chúng ta đọc lên những điều này thì dù nước mắt hai hàng cũng tràn đầy niềm vui và bình an. Còn nếu anh chị em nào mà lỡ quên câu ấy thì chỉ cần nhớ câu vắn tắt này thôi, “tới số con rồi”. Cũng được, cũng đồng nghĩa đấy, nhưng mà phải mang trái tim của ông Gióp mới được ơn. Cả cuộc sống của chúng ta phục vụ không ngoài ca ngợi, tạ ơn, tri ân Thiên Chúa, chứ không phải là điều kiện để mặc cả với Chúa được đâu.
III- Người phục vụ là ai?
Người phục vụ là người thừa hành của Chúa. Chúa đã để lại trong phúc âm rất nhiều câu chuyện về tinh thần phục vụ qua dụ ngôn người quản lý. Qua tất cả những câu chuyện đó, chúng ta thấy Chúa nói cho chúng ta là những người tôi tớ, là những người quản lý. Thừa hành ở đây như Chúa nói khi đã làm tất cả những gì cần phải làm thì hãy nói, chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chỉ làm việc phải làm của mình thôi. Rất dễ thường thấy ở các nơi, mọi chốn là chúng ta quên mất mình là người thừa hành, quên khuấy mình là người tôi tớ, quên khuấy mình là người quản lý, mà lại đội vào mình chiếc mũ chủ nhân ông. Anh chị em hãy bắt đầu xét mình trước, ở trong gia đình mình khi mình đã thay mũ là vợ, là chồng với nhau để trở thành “boss” (chủ ông, chủ bà) với nhau, hay là đối với con cái của mình thì hậu quả như thế nào? Trong cộng đoàn, nơi nhà thờ cũng vậy. Xin anh chị em nhớ cho điều này rất là dễ quên, chúng ta quên mình là người tôi tớ mà nghĩ mình là chủ nhân ông. Qua cách nói, qua cách điều khiển, qua cách sắp đặt, người ta thấy mình là “the boss” (chủ ông, chủ bà). Tiếng Anh nó có chữ là bossy. (Mình đã đánh mất chữ khiêm nhường). Đó là chúng ta bắt đầu ăn gian rồi. Không bao giờ chúng ta là chủ cả.
Khi anh chị em gần một người nào đó đánh hơi người nào đó là chủ nhân hay thừa hành anh chị em biết rồi. Cái này dễ đánh hơi lắm. Đừng có làm việc với những người đó, vì chúng ta chỉ phục vụ với người tôi tớ. Chúng ta không phục vụ với những chủ nhân ông. Chỉ có một boss là Chúa Giêsu thôi, tất cả chúng ta là thừa hành. Anh chị em hãy thành thật với chính mình, khi làm việc phục vụ, anh chị em là những cán bộ trong nhóm, trong cộng đoàn phải làm việc với các chủ chăn, làm việc với các hội đoàn, làm việc với quảng đại quần chúng, anh chị em Chúa ban cho khứu giác rất là tinh nhậy. Nói thế để cho biết cha Hòa rất tôn trọng và hiểu biết anh chị em. Hãy sử dụng khứu giác của mình đúng như Chúa ban. Không biết sử dụng khứu giác của mình Chúa cất đi thì đừng trách Ngài. Anh chị em có thấy đoạn trong phim the Passion of the Christ. Sau khi người trộm lành nói xong, rồi người trộm dữ bắt đầu nói lại, có chuyện gì? Con quạ đen từ đâu bay tới mổ mắt người trộm dữ. Thú thật khi tôi thấy, tôi phải bịt mắt lại. Tưởng như là mổ vào mắt mình. Đúng như lời Chúa nói, có mà không dùng thì cái mà có cũng bị lấy đi. Chúng ta là những người cán bộ, Chúa đòi mắt chúng ta phải sáng, tai phải thính, mũi phải tường để đánh hơi “chính mình” trước nhé. Nếu mà mùi của mình còn là mùi lọ lem, của phục vụ, của tôi tớ thì còn OK. Còn nếu mà bắt đầu thơm tho, hay là tiếng tăm thì cẩn thận. Anh chị em nhớ dụ ngôn Chúa nói, chủ ta chưa về thôi giờ ta làm đủ chuyện, cờ bạc, ăn uống hay là đánh đập tôi tớ... Dụ ngôn Chúa kể là Chúa đã thấy trước rồi.
2- Người phục vụ là người tôi tớ cho tha nhân. “Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ” (Mt 20:28)
Một mặt là người thừa hành của Chúa, nhận lãnh từ Chúa, nhưng đối với tha nhân chúng ta không thể nào quên câu Chúa nói, Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ. Chúng ta đọc đoạn phúc âm 1Ga 13:-2-14. Tuyệt vời về bài phục vụ. Anh chị em ơi, nếu chúng ta là những người trưởng nhóm, trợ tá thì thiết tưởng bài Phúc âm này chúng ta phải thuộc nằm lòng, để từ đó ta định hướng phục vụ thế nào? Theo mẫu gương nào? Cho đáng với lời kêu mời của Chúa. Ở đây chúng ta thấy Chúa Giêsu tự đặt mình không phải Chúa là Thầy nữa, là một người tôi tớ như ngài đã nói bao lần, Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ. Chúng ta thấy gương phục vụ của Chúa Giêsu ở đây chính là đi vào con đường khiêm nhường phục vụ một cách, thẳm sâu, sâu thẳm và tận cùng. Không những là ngài đã hạ mình xuống từ trời cao xuống cứu nhân thế làm người, làm con. Không những ngài đã quên mình là Chúa cả trời đất khi rửa chân cho các môn đệ, việc này đáng lẽ chỉ là công việc của hàng tôi tớ mà thôi. Chúa Giêsu đã nêu gương cho chúng ta, những người trưởng nhóm, trợ tá của phong trào, là những người chúng ta không có một con đường nào khác, vẫn không phải là đứng mà chúng ta phải cúi lưng rửa chân cho anh chị em mình. Thái độ chọn lựa khiêm tốn phục vụ của Chúa Giêsu mà chúng ta thấy ở đây. Hình tượng của Phêrô, vị Giáo hoàng tiên khởi của nhà mình đấy là như thế nào. Lúc đầu thì có vẻ khiêm tốn nhỉ? Thưa Thầy, Thầy mà rửa chân cho con sao? Thầy phải rửa cho mấy đứa kia, chúng nó bẩn lắm, cần rửa. Con là tinh trắng lắm, origin, cho nên là khỏi cần phải rửa. Chúa nói: Ờ, việc Thầy làm bây giờ anh chưa hiểu. Nhưng sau này anh sẽ hiểu. Phêrô tự nghĩ, chết rồi. Sau lần này mà mấy tên kia nó được rửa thì nguy đấy nhé, nó ngon hơn mình thì sao? Thế thì bây giờ mình phải xin Chúa rửa mà rửa kỹ hơn. A, xin Thầy rửa chân cho con nhé. Phải rửa ngay. Xin Thầy cứ rửa không phải rửa chân như mấy thằng kia nhé, mà “chơi” đầu con luôn (cười). Để đầu con nó sạch mai mốt đội vương niệm nữa chứ. Anh chị em thấy vị giáo hoàng đã khiêm tốn thế nào rồi nhỉ? Tạ ơn Chúa, tạ ơn thánh cả Phêrô đây cho chúng ta được nhìn thấy cái khuyết điểm của mình. Nhưng Phêrô đó là ai, thưa anh chị em? Là ai nói lớn lên đi. Là mình chứ chúng ta nào! Lại chơi người khác rồi. Là tôi, là mình. Anh chị em thấy, Phêrô đó không phải là ai khác, mà chính chúng ta. Ai mà phục vụ mình thì mình có vẻ khiêm tốn như Phêrô, hay còn có hậu ý, hậu sự nữa. Chúa Kitô không thế. Không những Ngài đã hạ mình, quên mình, mà ngài đã hiến mình chết trên thánh giá. Ngài đã chết vì tình yêu hoàn toàn. Và rồi tiếp nối chưa hết, Chúa tiếp tục phục vụ chúng ta phép Thánh thể. Khi ngài huỷ mình trong đó, không còn thân xác nữa. Được hoà tan trong các tinh thể của vũ trụ vật chất này trong tấm bánh, trong rượu để trở nên một với chúng ta, để phục vụ chúng ta. Không có một chúa nào đã phục vụ chúng ta đến tận cùng như thế. Chúa đã hạ mình, đã quên mình phục vụ, Chúa đã hiến mình phục vụ, và Chúa đã huỷ mình phục vụ. Tôi đã để ghi chữ và ở giữa hai vế, vì nếu chúng ta vì mình, thương mình phục vụ thôi, thì có lẽ cũng khá lắm rồi, còn hiến mình với huỷ mình chúng ta làm chưa nhỉ. Có hiến đấy, chỉ mới hiến máu thôi, chứ chưa hiến mình. Hiến máu còn sống không? Còn. Còn hiến mình thì chết đấy. Hôm nào về nói với bà xã, “anh hiến mình cho em, anh chết”. Nếu nói được câu ấy trong tâm thì gia đình rất là hạnh phúc. Mất hạnh phúc là vì “anh hiến cho em, nhưng em phải chết”. Cho nên chúng ta thấy hiến mình và huỷ mình nếu nói một cách trọn vẹn và hoàn hảo tuyệt đối thì chỉ có Chúa mới làm được thôi. Có những vị thánh như Maximilian Mary Kolbe hiến mình cho anh em. Mẹ Têrêsa Calcutta cũng hiến mình cho người khác. Nhờ phép Thánh thể chúng ta hãy huỷ mình hằng ngày để nên nguồn ơn cứu rỗi cho những anh chị em khác.
3- Phục vụ là làm chứng cho Chúa Kitô. “Đức tin không việc làm là đức tin chết” (Gc 2:26).
Việc phục là tỏa quang, tỏa ánh sáng cho người khác để qua những việc làm mà họ nhận ra chính tác giả, chính nguồn cội là Chúa, tác giả của nguồn sống và tình yêu đó. Thánh Giacôbê tông đồ nói Gc2:26 “đức tin không việc làm là đức tin chết”. Hành động, việc làm phục vụ của chúng ta làm sao tỏa hiện được vinh quang của Chúa trên anh chị em của mình. Người ta vẫn thường ví cuộc đời của những vị thánh như tấm gương trong suốt, ánh sáng chiếu qua không bị một bợn nhơ nào nhưng hoàn toàn đậu lại trong tâm hồn của những người chung quanh, thì những người làm chứng cho Chúa cũng có một trái tim tinh tuyền, trong suốt khỏi những bợn nhơ của trần tục, của tư lợi, của cá nhân để hoàn toàn cho ánh sáng của mặt trời công lý của Chúa đậu lại và tăng trưởng trong tâm hồn mỗi anh chị em của mình.
Những điều cần biết trước và sau khi dấn thân phục vụ:
Dễ bị hiểu lầm, không thiếu va chạm, không được nhìn nhận, dễ chán nản, dễ mất quân bình, nguy cơ biến chất, tránh óc phe phái, tránh làm tuỳ tiện, tránh theo lối đời business, tránh cầu kết quả.
Có lẽ những điều này không cần giải thích nhiều nhưng mỗi người hãy kiểm điểm chính bản thân mình. Muốn cho việc phục vụ được bắt đầu, được khởi sự, được tốt đẹp, được viên mãn, thì những điều này chúng ta những người phục vụ cần phải nắm trước. Không có thơ ngây đi vào con đường phục vụ được đâu, hiểu theo nghĩa là không biết gì. Chúa nói với tất cả chúng ta là hãy khôn ngoan như rắn, mà đơn sơ như bồ câu. Như thế chúng ta sẽ nhận diện ra điều cần biết trước trong khi dấn thân phục vụ là những điều trên. Nếu chúng ta vào việc phục vụ mà nghĩ là ai cũng hiểu em hết, thì thôi ở nhà nấu cơm ngủ sớm. Nếu vào việc phục vụ mà nghĩ lúc nào cũng phấn khởi cả, thì thưa không bao giờ có. Cuộc đời có up and down. Đối với người Việt Nam thì chúng ta thấy cái chuyện là phe nhóm rồi v.v... đau lòng lắm.
Hồn phục vụ
Không phải phục vụ bằng cái tay, đôi chân đâu nhé, hay là miệng nói đâu. Trước khi chúng ta sử dụng việc phục vụ qua những tay chân, các giác quan thì chúng ta phải có hồn phục vụ, trái tim phục vụ, tấm lòng phục vụ. Hãy nghe Mẹ Têrêsa nói thế nào về phục vụ có gốc rễ đàng hoàng. “Hoa trái của thinh lặng là cầu nguyện. Hoa trái của cầu nguyện là đức tin. Hoa trái của đức tin là phục vụ. Hoa trái của phục vụ là bình an”. Ý Mẹ Têrêsa muốn nói không được tách rời phục vụ ra khỏi khía cạnh khác của đời sống. Giống như cây thánh giá có 2 thanh ngang và dọc thế nào, thì toàn diện đời sống của người phục vụ là được gắn liền, kết chặt không phân ly từ gốc đến ngọn. Gốc bắt đầu là thinh lặng để cầu nguyện, rồi cầu nguyện được truyền tải trong nhựa đức tin. Dòng nhựa đức tin chảy mạnh trong tâm hồn mình sẽ trở thành những hoa, lá, cành phục vụ. Hoa trái bình an đến từ phục vụ đó. Anh chị em hãy nhớ nằm lòng câu này và dùng câu này để phê phán chính mình và để nhận diện những việc khác. Vì thí dụ, nếu chúng ta phục vụ mà lại gây bất an thì đó không phải là phục vụ, thì lúc đó chúng ta truy ngược lại tại sao tôi phục vụ mà gây bất an cho gia đình mình, cho bản thân mình, cho những người khác. Chắc chắn một khâu nào đó hoặc là ở thân, ở gốc đã thiếu xót trầm trọng. Mẹ Têrêsa hay lắm. Mẹ không qua trường thần học nào lớn lao nhưng mà lời nói đơn sơ của Mẹ tôi nghĩ là các nhà thần học cũng phải nghiêng mình, vì mẹ nói chính vào cái tâm điểm của đời sống Kitô hữu trong lối nhìn của Chúa Kitô. Các nhà thần học, xin lỗi, chưa nói được như thế. Mà nếu mà nói được chưa chắc thuyết phục được ai.
Nếu chúng ta có mối quan tâm thì chúng ta thấy hành động không yêu thương là khổ sai, và hành động vì yêu thương là phục vụ. Cho nên 3 điều chúng ta tìm thấy ở trong tâm hồn những người phục vụ đó là tình yêu bền bỉ, tình yêu dành cho Thầy Chí thánh, cầu nguyện không ngơi. Anh chị em nhớ mình được cái ơn ca ngợi rồi đó, tiếp tục ca ngợi, ca ngợi ở nhà, trên xe, ở sở làm, đừng bao giờ quên ca ngợi. Nhiều người cần những lời ca ngợi của anh chị em thay cho họ lắm. Dẫu cho anh chị em buồn hay là có chuyện hãy tiếp tuc ca ngợi để dâng những lời ca ngợi đó cho những con người bất hạnh, người đau thương. Xin anh chị em đừng mất ơn ca ngợi. Anh chị em được ơn này đặc biệt. Hãy ca ngợi thay cho những người không bao giờ, vì một lý do nào đó kông mở lòng ca ngợi Chúa được. Khiêm nhường chân thật chính là tâm tình Chúa Giêsu đã hạ mình, quên mình và hiến mình vì chúng ta. |
|