MẠC KHẢI VỀ THÁNH LỄ
Theo lời Chúa Giêsu và Mẹ Maria giải thích cho chị Catalina

---Phần 3---

Từ ngày đó (trở đi), tôi bất kể nếu như cả thế giới đều cho rằng tôi khùng, nhưng tôi xin mọi người quỳ gối xuống và cố gắng, với trái tim mình và với tất cả cảm giác mà họ có thể, sống đặc ân này (tham dự Thánh Lễ) Chúa ban cho chúng ta.
Khi chúng tôi sắp sửa cầu nguyện Kinh Lạy Cha, lần đầu tiên trong buổi lễ, Chúa nói: “Chờ chút, Cha muốn con cầu nguyện với lòng khiêm tốn sâu thẳm nhất con có thể. Giây phút này, con hãy nhớ đến người nào đó hoặc những người đã làm tổn thương con nặng nề nhất trong đời con, để con có thể ôm ấp những người đó vào lòng con, và với hết lòng con hãy nói với họ: ‘Nhân danh Chúa Giêsu, tôi tha thứ cho anh (chị, ...) và nguyện chúc anh (chị, ...) được bình an. Nhân danh Chúa Giêsu, tôi xin anh (chị,...) tha thứ và chúc lành cho tôi.’ Nếu người đó đáng hưởng sự bình an, thì người đó nhận được, và cảm thấy được hưởng sự bình an. Nếu người đó không thể mở lòng đón nhận sự bình an, thì sự bình an đó trở lại trái tim con. Nhưng Cha không muốn con nhận, cũng không chúc bình an, khi con không thể tha thứ và cảm thấy bình an trong trái tim con trước nhất.
Chúa nói tiếp: “Con hãy cẩn thận đối những việc con làm, con nhắc lại trong kinh Lạy Cha: xin (Cha) tha tội chúng con như chúng con tha thứ cho những người xúc phạm đến chúng con. Nếu con có thể tha thứ nhưng không thể quên, như một số người nói, con đặt điều kiện trên sự tha thứ của Thiên Chúa. Con nói: Cha tha thứ cho con chỉ vì con có thể tha thứ, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi.”
Tôi không biết cách nào giãi bày sự đau đớn của tôi, khi ý thức rằng chúng ta có thể làm đau lòng Chúa biết chừng nào. Và cũng biết bao nhiêu chúng ta tự làm tổn thương chính mình vì ôm ấp quá nhiều ghen ghét (bực bội), ác cảm và những thứ xấu xa nảy sinh từ thành kiến và quá tự ái của chúng ta. Tôi đã tha thứ; tôi đã thực tâm tha thứ, và xin những người bị tôi xúc phạm (làm hại) tha thứ, để cảm nghiệm sự bình an của Chúa.
Vị chủ tế cầu nguyện, “... xin (Chúa) ban cho chúng con sự bình an và hiệp nhất ...” kến đến là “sự bình an của Chúa ở cùng tất cả anh chị em.”
Thình lình, tôi thấy một số (không phải tất cả) những người đang ôm hôn chúc lành, một làn ánh sáng rất mạnh ở giữa những người đó. Tôi biết đó là Chúa Giêsu, và tôi đã thực tâm ôm hôn người bên cạnh. Tôi có thể thực sự cảm nghiệm sự ôm hôn của Chúa trong ánh sáng đó. Chính Chúa ôm hôn và ban cho tôi sự bình an của Ngài, vì giây phút đó, tôi (đã) có thể tha thứ và đẩy ra khỏi trái tim tất cả mọi bực bội đối với người khác. Đó chính là điều Chúa Giêsu muốn, chia sẻ giây phút hân hoan đó, ôm hôn chúng ta và chúc bình an của Ngài cho chúng ta.
Đã tới lúc vị chủ tế rước Mình Thánh Chúa. Tôi lại nhận thấy sự hiện diện của toàn thể linh mục kế bên Đức Tổng Giám Mục. Khi Đức Tổng GM rước Lễ, Đức Mẹ nói:
“Giây phút này là lúc cầu nguyện cho vị chủ tế và các linh mục đồng tế với ngài. Con hãy nhắc lại cùng với Mẹ: ‘Lạy Chúa, xin Chúa chúc lành cho các ngài, thánh hóa các ngài, giúp đỡ các ngài, thanh tẩy các ngài, yêu thương các ngài, săn sóc các ngài, và nâng đỡ các ngài bằng Tình Yêu của Chúa. Con hãy nhớ tất cả các linh mục khắp hoàn cầu, cầu nguyện cho các linh hồn đã được thánh hiến ...”
Thưa quí anh chị em, đó là giây phút chúng ta cần cầu nguyện cho các linh mục (hàng giáo phẩm) vì các ngài là Giáo Hội cũng như chúng ta, các tín hữu (giáo dân) là Giáo Hội. Nhiều lần chúng ta, giáo dân, đòi hỏi quá nhiều nơi các linh mục, nhưng chúng ta lại không thể cầu nguyện cho các ngài, hiểu biết rằng các ngài cũng là con người, thông cảm và coi trọng sự cô đơn rất nhiều khi các linh mục gặp phải.
Chúng ta cần hiểu các linh mục là người như chúng ta và các ngài cần được thông cảm và giúp đỡ. Các ngài cần được chúng ta quí mến và chăm sóc vì các ngài đã tận hiến cuộc đời cho từng người chúng ta, như Chúa Giêsu đã tận hiến, bởi được thánh hiến cho Ngài.
Chúa muốn dân trong đoàn chiên mà Thiên Chúa ký thác cho linh mục hãy cầu nguyện và giúp đỡ sự thánh hiến của linh mục đó. Ngày nào đó, khi chúng ta ở đời sống bên kia, chúng ta sẽ hiểu những sự lạ lùng Chúa đã làm, khi ban cho chúng ta các linh mục là những người giúp đỡ phần rỗi chúng ta.
Giáo dân bắt đầu lên rước Lễ. Giây phút gặp gỡ trọng đại nhất đã đến. Chúa nói với tôi: “Con chờ chút; Cha muốn con quan sát một chút ...” Ơn thúc đẩy bề trong khiến tôi ngước mắt nhìn lên phía những người sắp sửa há miệng rước Lễ từ tay vị linh mục.
Tôi cần phải thanh minh rằng người này là một trong các bà trong nhóm chúng tôi mà tối hôm trước đã không xưng tội được, nhưng đã xưng tội sáng nay trước Thánh Lễ. Khi Linh Mục đặt Bánh Thánh Thể trên lưỡi bà ấy, một tia chớp, tựa như luồng ánh sáng bạch kim, xuyên thấu toàn thân bà đó, trước tiên suốt lưng, rồi từ lưng vây bọc toàn thân, qua hai vai, rồi đến đầu. Chúa nói:
“Đây là cách Chính Cha hân hoan ấp ủ một linh hồn đón rước Cha mà trái tim thanh sạch.” Giọng nói của Chúa Giêsu là giọng của một người sung sướng hạnh phúc.
Tôi sững sờ thấy bà bạn của tôi trở lại ghế quỳ mà ánh sáng Chúa bao bọc ấp ủ bà. Tôi ngỡ ngàng rằng chúng ta bỏ lỡ quá nhiều lần đến rước Chúa Giêsu mà có mang những lỗi lầm nhỏ hoặc lớn, trong khi việc rước Lễ phải là đại tiệc cực trọng.
Nhiều khi chúng ta nói không có linh mục để vào lúc nào đó đến xưng tội. Nhưng vấn đề không phải là xưng tội mỗi lần, nhưng vấn đề nằm sẵn trong tình trạng chúng ta dễ dàng lại sa vào lỗi lầm. Mặt khác, cũng như khi chúng ta cố gắng tìm đến mỹ viện, hoặc tìm các ông thợ hớt tóc mỗi khi có tiệc tùng, chúng ta cũng phải cố gắng tìm kiếm linh mục khi cần tẩy rửa linh hồn chúng ta. Chúng ta không được phép cả gan (liều lĩnh) rước Chúa Giêsu bất cứ khi nào trái tim (tâm hồn) chúng ta đầy dẫy những điều xấu xa.
Khi tôi lên rước Lễ, Chúa Giêsu bảo tôi: “Tiệc Ly là giây phút hiệp thông thân mật vĩ đại nhất với Chính Cha. Trong giờ yêu thương đó, Cha thiết lập điều có thể bị cho là hành động cao cả tột cùng của sự điên khùng trong mắt người đời, khiến chính Cha trở nên tù nhân của Tình Yêu. Cha đã thiết lập Nhiệm Tích Thánh Thể. Cha muốn ở lại với các con cho tới tận thế vì Tình Yêu của Cha không thể chịu đựng được nếu để các con mồ côi, các con là những người Cha yêu thương hơn sinh mạng Cha.”
Tôi rước Bánh Thánh Thể mà hương vị khác hẳn. Hương vị đó lẫn lộn máu và trầm hương tràn ngập toàn thân tôi. Tôi cảm thấy quá sức yêu mến đến độ nước mắt tuôn tràn xuống hai bên má nhưng tôi không cầm lại được.
Khi trở lại ghế quỳ, Chúa nói: “Con hãy lắng nghe ...” Một lát sau, tôi bắt đầu nghe những lời cầu nguyện của một phụ nữ ngồi ghế trước tôi, bà ấy vừa mới rước Lễ.
Bà âm thầm cầu nguyện đại khái như sau: “Lạy Chúa, xin Chúa nhớ cuối tháng đến rồi mà con không có tiền trả tiền mướn nhà, tiền xe, tiền học của con cái. Chúa cần giúp con ... Xin Chúa vui lòng, cho chồng con hết uống rượu quá nhiều. Con không chịu đựng nổi thêm chút nào nữa anh ấy thường say sưa, và đứa con trai út của con lại không được lên lớp, nếu Chúa không giúp nó. Tuần này nó thi ... Và xin Chúa đừng quên người hàng xóm của chúng con phải đổi chỗ ở. Xin Chúa cho chị ấy đi ngay đi. Con không thể chịu đựng chị ấy thêm chút nào nữa, v.v.”
Kế đến Đức Tổng Giám Mục nói: “Chúng ta hãy cầu nguyện,” và hiển nhiên cả cộng đoàn đứng lên hiệp lời cầu nguyện kết thúc. Chúa Giêsu nói mà giọng buồn buồn: “Con có ghi chép lời chị ấy cầu nguyện không? Không lấy một lần chị ấy nói với Cha rằng chị ấy yêu mến Cha. Không một lần nào chị ấy cám ơn Cha vì hồng ân Cha đã ban cho chị bằng việc ngự vào con người nghèo nàn của chị (đem Thần Tính của Cha đến với nhân tính nghèo hèn của chị), để nâng chị ấy lên tới Cha. Không lấy một lần chị ấy nói: Lạy Chúa, tạ ơn Chúa. Lời cầu nguyện chỉ là chuỗi những yêu cầu, và hầu như tất cả mọi người rước Cha cũng đều cầu xin như thế.”
“Cha đã chết vì yêu, và Cha đã phục sinh. Vì yêu thương, Cha chờ đợi từng người các con, và vì yêu thương Cha ở lại với các con. ... Nhưng các con không ý thức rằng Cha cần tình yêu của các con. Con hãy nhớ Cha là Người Ăn Xin Tình Yêu trong giờ phút cực trọng đối với các linh hồn.”
Tất cả quí bạn có ý thức rằng Chúa, Tình Yêu, đang van xin tình yêu của chúng ta, mà chúng ta lại chẳng trao tặng tình yêu của chúng ta cho Ngài, hay không? Hơn nữa, chúng ta tránh không đến gặp Đấng Tình Yêu của Mọi Tình Yêu, với tình yêu duy nhất tự hiến trong lễ phẩm vĩnh cửu.
Khi vị chủ tế sắp sửa ban phép lành, Đức Mẹ nói: “Con hãy chú ý, cẩn thận ... Con làm thứ dấu gì cũ kỹ thay vì Dấu Thánh Giá. Con hãy nhớ phép lành này có thể là cuối cùng con nhận được từ tay vị linh mục. Con không biết khi nào, khi rời khỏi đây, con sẽ chết hoặc không. Con không biết con có còn cơ hội nhận lãnh phép lành từ linh mục khác nữa không. Những bàn tay được thánh hiến ban phép lành cho con nhân Danh Chúa Ba Ngôi Cực Thánh. Vì thế, con hãy làm Dấu Thánh Giá với lòng kính trọng, chẳng khác gì đó là lần cuối cùng trong đời con.”
Chúng ta bỏ lỡ biết bao vì không hiểu và không tham dự Thánh Lễ hằng ngày! Tại sao lại không cố gắng bắt đầu một ngày sớm hơn nửa giờ để chạy tới tham dự Thánh Lễ và lãnh nhận tất cả mọi ơn lành Chúa muốn tuôn đổ trên chúng ta?