Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

kết quả từ 1 tới 2 trên 2

Chủ đề: CUỘC ĐỜI PHANXICÔ MARTO CÂU BÉ CHĂN CHIÊN

Threaded View

  1. #2
    [Vy.Kju:t]'s Avatar

    Tham gia ngày: Jan 2009
    Tên Thánh: maria
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 358
    Cám ơn
    1,720
    Được cám ơn 1,258 lần trong 302 bài viết

    Default

    Ban chiều, lúc trở về, con hỏi cô con là Phanxicô ở đâu. Cô con trả lời:"Nào cô có biết nó ở đâu. Cả buổi chiều nay, cô khó nhọc tìm nó, mà không được. Có mấy bà đến, muốn gặp nó. Cháu thì không có đó. Còn Phanxicô thì biến mất, không tài nào tìm ra nó. Thôi tụi cháu đi kiếm nó đi". Giaxinta và con ngồi trong bếp nghỉ ngơi một chút, dự định sau đó sẽ ra đồi Cabe<135>o để tìm, vì chúng con đoán chắc thế nào Phanxicô cũng ra đó. Nhưng vừa khi cô con ra khỏi nhà, Phanxicô liền cất tiếng nói với chúng con, qua cái lỗ hổng trên trần nhà. Thì ra em leo lên gác nhà để trốn. Từ lổ hổng nhìn xuống, em trông thấy và nghe hết mọi chuyện xảy ra trong nhà. Phanxicô kể:"Có rất đông người đến. Chúa thương không để em một mình giữa một đám người như thế. Vả lại, em đâu có biết nói gì với họ?"
    Vì có nhiều người cứ liên lỉ đến nhà xin gặp Phanxicô và Giaxinta, nên cô con quyết định bán đàn chiên của cô, không cho hai em chăn chiên nữa. Kể từ ngày đó, mỗi buổi sáng, trước khi lùa chiên đi, con thông báo cho hai em biết nơi con định cho chiên ăn cỏ, để khi có thể, hai em chạy đến nhập bọn với con.

    Một hôm, vừa đến nơi, con đã trông thấy hai em đang ngồi đợi con. Con ngạc nhiên kêu lên:"Ủa, sao hai em đến sớm vậy?" Phanxicô trả lời:"Em đến, nhưng em không biết tại sao. Lúc trước, em chả thèm để ý đến chị. Em đến với chị là vì muốn làm vui lòng Giaxinta. Nhưng giờ đây, vào buổi sáng em không thể ngủ được nữa, vì em quá nôn nóng, mong mau đến giờ ra gặp chị!"

    Sau một thời gian, mẹ con cũng bán đàn chiên của nhà và cả hai gia đình quyết định gởi ba chúng con đi học ở trường làng Fatima.
    Một ngày, lúc vừa ra khỏi nhà, con gặp chị con, chị Teresa mới lập gia đình ở thôn Lomba, cũng thuộc làng Fatima. Chị con về theo lời yêu cầu của một người đàn bà ở thôn bên cạnh. Bà ta có một đứa con trai bị tố cáo đã phạm một trọng tội, con không nhớ là tội gì. Chàng ta đã bị bắt giam. Rất có thể chàng sẽ bị kết án lưu đày, hoặc ít ra là nhiều năm tù, nếu người ta không tìm ra bÄng chứng là chàng vô tội. Chị con kể lại chuyện cho con nghe và tha thiết xin con khẩn cầu cùng Đức Bà, ra tay cứu giúp người mẹ đáng thương này. Đây là người đàn bà chị con biết rõ, và muốn làm vui lòng bà. Nhận sứ mệnh của chị con xong, con ra đi đến trường học, cùng với hai em Phanxicô và Giaxinta. Trên đường, con kể lại cho hai em nghe điều chị con vừa nói với con. Khi đến trường ở làng Fatima, Phanxicô nói với con:"Chị à, trong khi chị vào lớp học, thì em vào nhà thờ, ở lại viếng 'Chúa Giêsu ẩn mình'. Rồi em sẽ cầu nguyện với Chúa Giêsu, xin ban cho người đàn bà được ơn bà ta xin".

    Khi tan học, con vào nhà thờ gọi Phanxicô và hỏi:"Em có xin Chúa ơn đó không?""Có. Em đã xin rồi. Chị nói với chị Teresa là trong vài ngày nữa, chàng thanh niên kia sẽ trở lại gia đình".

    Và đúng như vậy. Vài ngày sau, chàng thanh niên đã được thả về nhà. Và ngày 13 tiếp theo đó, ngày kỷ niệm Đức Mẹ hiện ra, chàng cùng với cả gia đình đến nơi Đức Mẹ hiện ra để tạ ơn Đức Mẹ đã cho chàng được ơn chàng xin.
    Trong thời gian Phanxicô, Giaxinta và con đi học, thì một ngày, vừa ra khỏi nhà, con để ý thấy Phanxicô đi rất chậm rãi. Con hỏi:"Em bị gì thế? Người ta có cảm tưởng là em không bước đi được"."Em rất đau đầu. Em có cảm tưởng là mình sắp bị ngã"."Vậy thì đừng đến trường. Em ở nhà đi"."Không. Em sẽ vào nhà thờ với 'Chúa Giêsu ẩn mình', trong khi chị vào lớp học".
    Vào thời kỳ Phanxicô đã ngã bệnh nhưng còn đủ sức đi dạo chơi chút ít, con đi với em đến Lapa ở Cabe<135>o và Valinhos. Lúc trở về, chúng con thấy nhà đông nghẹt người. Một người đàn bà đứng cạnh chiếc bàn, đang làm cử điệu như làm phép vô số ảnh đạo: tràng hạt, ảnh đeo, thánh giá,v.v... Giaxinta và con bị một số người bao vây để hỏi han tin tức. Còn Phanxicô thì bị người đàn bà kia gọi đến giúp bà ta "làm phép" các ảnh đạo. Phanxicô liền nghiêm nghị trả lời:"Cháu không thể làm phép, và cả bà cũng thế. Chỉ mình các linh mục mới có quyền làm phép!" Câu trả lời rõ ràng của Phanxicô được mọi người đang đứng đó tức khắc truyền cho nhau nghe. Người đàn bà xấu hổ, vội vàng lẻn đi mất.
    Một ngày, con đến thăm Phanxicô và ngồi cạnh giường em, cùng với Giaxinta. Bỗng chị Teresa của em vào báo cho chúng con biết là trên đường cái, một đoàn người đang lũ lượt đến, chắc hẳn là họ tìm kiếm chúng con. Nghe vậy, nhanh như chớp, con liền tìm đường tẩu thoát. Giaxinta cũng mau lẹ theo gót con, biến mất, để lại một mình Phanxicô.
    Từ nơi trú ẩn, khi biết rõ mọi người đã ra về, chúng con liền trở vào nhà. Phanxicô kể lại cho chúng nghe những gì đã xảy ra. Em nói:"Có nhiều người muốn biết chị và Giaxinta ở đâu. Nhưng em không biết. Họ muốn gặp chị em mình và hỏi han nhiều điều. Có một bà ở Alqueidâo, bà xin cầu nguyện cho một người được khỏi bệnh và một người tội lỗi ăn năn trở lại. Em, em sẽ cầu nguyện cho bà này. Chị và Giaxinta cầu nguyện cho đông đảo những người khác".
    Người đàn bà này trở lại sau khi Phanxicô qua đời và hỏi thăm mộ của em ở đâu. Bà muốn đến đó để cám ơn Phanxicô về hai ơn bà xin và đã được như ý.

    Một ngày lúc Phanxicô chưa ngã bệnh khi đi đến "Cova da Iria", bỗng chúng con bị một đám đông người bao vây. Để dễ dàng trông thấy và nghe rõ tiếng nói, họ đặt Giaxinta và con trên một bờ tường. Phanxicô không chịu ngồi trên đó, như thể em sợ bị té. Em liền đi ra xa một chút và đứng tựa vào bức tường đối diện. Một người đàn bà và một thanh niên, thấy rõ là không thể nào nói chuyện riêng được với Giaxinta và con, liền đến quỳ gối trước mặt Phanxicô và xin em cầu nguyện cùng Đức Bà, để cho người cha được khỏi bệnh và người con trai khỏi lên đường nhập ngũ. Phanxicô cũng quỳ xuống, giỡ mũ ra và hỏi hai mẹ con bà có bÄng lòng lần hạt với em không. Hai mẹ con chấp nhận và bắt đầu lần hạt với Phanxicô. Tức khắc, những người khác liền bỏ rơi những câu hỏi tò mò, đến quỳ gối và cùng lần hạt chung. Sau đó mọi người đưa chúng con đến "Cova da Iria". Dọc đường, mọi người đều lần hạt chung và khi đến nơi Đức Mẹ hiện ra, tất cả cùng lần một tràng chuỗi nữa, trước khi từ biệt chúng con... Người đàn bà hứa sẽ trở lại tạ ơn Đức Mẹ, nếu bà được hai ơn đã khấn xin. Và bà ta đã trở lại nhiều lần sau đó, không những với đứa con trai mà với cả người chồng, đã được lành bệnh, để tạ ơn Đức Mẹ.
    ...........Trong thời gian bị bệnh, Phanxicô luôn tỏ ra vui vẻ và hài lòng. Thỉnh thoảng con hỏi:"Em có đau lắm không, Phanxicô?""
    Em đau lắm. Nhưng không sao. Em chịu đau đớn để an ủi Chúa. Rồi chẳng bao lâu nữa, em sẽ được lên Thiên Đàng"
    ."Trên Thiên Đàng, em đừng quên xin Đức Mẹ cũng đem ngay chị lên đó với"."Em không xin điều đó đâu. Chị biết rõ là Đức Bà chưa muốn cho chị lên Thiên Đàng bây giờ mà!"

    Một thời gian ngắn trước khi qua đời, Phanxicô nói với con:"Chị à. Em cảm thấy yếu lắm. Chẳng còn bao lâu nữa em sẽ về Trời!""Vậy em nhớ nghe! Trên Trời đừng quên cầu cho kẻ có tội, cho Đức Thánh Cha, cho chị và cho Giaxinta"."Được, em sẽ cầu nguyện. Nhưng những ý chỉ đó, chị nên nói với Giaxinta thì hơn. Bởi vì, em sợ sẽ quên mất khi nhìn thấy Chúa! Hơn nữa, thật ra, em chỉ muốn an ủi Chúa mà thôi".




    Một buổi sáng sớm tinh sương, Teresa chị của Phanxicô chạy đến nhà gọi con ra và nói:"Chị đến nhanh. Phanxicô gần chết và em muốn nói với chị điều gì đó". Con mặc vội áo và đến ngay. Phanxicô liền xin mẹ cùng tất cả các anh chị em ra khỏi phòng, vì em muốn tỏ lộ cho con một bí mật. Khi mọi người ra khỏi phòng, Phanxicô nói với con:"Em đang dọn mình xưng tội để rước lễ, rồi chết. Em muốn chị nói cho em biết là chị có thấy em phạm tội nào không? Rồi chị cũng hỏi Giaxinta nữa, xem có thấy em phạm tội nào không?""Thỉnh thoảng em không vâng lời mẹ, như khi mẹ em bảo em ở nhà mà em lại lén mẹ theo chị, hoặc đi ẩn núp chỗ kín một mình"."Đúng vậy. Em có phạm lỗi đó. Bây giờ chị đi hỏi xem Giaxinta có nhớ tội nào khác không?". Con đi. Giaxinta sau khi suy nghĩ một chút, liền nói với con:"Chị nói với Phanxicô là trước khi trông thấy Đức Mẹ hiện ra, anh ấy có ăn cắp của ba 10 xu để mua chiếc kèn thổi. Rồi khi nhóm trẻ trai xóm Aljustrel ném đá nhóm trẻ trai xóm Boleiros, Phanxicô cũng có ném nữa"..........


    Khi con lập lại lời của Giaxinta thì Phanxicô nói:"Mấy tội đó em đã xưng rồi. Nhưng em sẽ xưng lại. Có lẽ vì mấy tội em phạm đó mà Chúa buồn sầu quá! Nhưng, cho dù nếu em không chết, thì em cũng sẽ không bao giờ phạm các tội ấy nữa. Giờ đây, em thật lòng ăn năn thống hối". Rồi, chắp hai tay lại, Phanxicô đọc lời nguyện: "Lạy Chúa Giêsu! Xin tha tội cho chúng con, xin cứu chúng con khỏi sa lửa hoả ngục. Xin đem các linh hồn lên Thiên Đàng, nhất là những linh hồn cần đến lòng Chúa thương xót hơn". Xong Phanxicô nói với con:"Cả chị nữa, chị cũng xin Chúa tha các tội cho em!" "Em an tâm, chị sẽ cầu xin Chúa tha cho em. Nhưng nếu Chúa chưa tha tội cho em, thì hôm nọ, hẳn Đức Bà đã không nói với Giaxinta là Đức Bà sẽ đến đem em về Trời. Bây giờ, chị đi lễ, và ở nhà thờ, chị sẽ cầu nguyện cùng 'Chúa Giêsu ẩn mình' cho em. Chị nhớ xin Chúa cho cha sở mang Mình Thánh Chúa đến cho em chắc rồi!"




    Khi con đi lễ về thì Giaxinta cũng đã dậy và ngồi nơi giường Phanxicô. Vừa trông thấy con, Phanxicô liền hỏi:"Chị có xin Chúa cho cha sở mang Mình Thánh Chúa đến cho em không?""Có, chị xin Chúa rồi"."Sau đó, trên Trời, em sẽ cầu nguyện cho chị"."Em cầu nguyện cho chị ư? Sao hôm nọ em bảo là em không cầu?""Em không cầu để chị sớm được lên Trời. Nhưng nếu chị muốn, em cũng sẽ cầu cho chị được điều ấy. Rồi sau đó, Đức Bà muốn làm gì thì làm, tùy ý Đức Bà"."Dĩ nhiên là chị muốn. Hãy cầu cùng Chúa cho chị!""Được rồi. Chị an tâm. Em sẽ xin điều ấy cho chị".




    Con rời hai em và đi làm những việc trong ngày cũng như đi học. Chiều đến, khi con tới thăm thì Phanxicô tỏ dấu vui mừng khôn tả. Em đã xưng tội và cha sở hứa sáng mai sẽ mang Mình Thánh Chúa đến cho em. Ngày hôm sau, khi được rước Mình Thánh Chúa, em nói với Giaxinta:"Hôm nay anh hạnh phúc hơn em, vì trong ngực anh có 'Chúa Giêsu ẩn mình'. Anh sắp lên Trời và trên Trời, anh sẽ khẩn cầu Chúa cùng Đức Mẹ mau đưa em và chị Luxia lên Thiên Đàng".




    Suốt ngày hôm ấy, con cùng Giaxinta ở lại bên giường Phanxicô. Vì không nói được nữa nên em xin chúng con lần hạt cho em. Xong, em nói với con:"Chắc chắn là trên Trời em sẽ tiếc vì không còn được trông thấy chị. Ai có thể nói cho em biết là Đức Bà cũng đưa ngay chị lên Trời với em!""Em chả có tiếc gì hết! Nghĩ bậy bạ! Làm gì có chuyện thương với tiếc, khi được ở bên cạnh Chúa và Đức Mẹ quá tốt lành!". Phanxicô chưng hửng và nói:"Ờ há! Có lẽ em sẽ chả nghĩ như thế đâu!"




    Trời đã tối đen khi con từ biệt Phanxicô:"Vĩnh biệt em, Phanxicô. Nếu em được về Trời đêm nay, thì đừng quên chị, em nhé!""Không, em sẽ không quên chị. Chị an tâm". Nói xong, em nắm lấy tay trái con, siết thật mạnh và dàn dụa nước mắt. Con cũng khóc và hỏi:"Em còn muốn gì nữa không?" Phanxicô trả lời giọng yếu ớt:"Không".

    Cảnh tượng chia ly quá não ruột, nên cô con xin con ra khỏi phòng. Con liền nói lần cuối cùng:"Vĩnh biệt Phanxicô. Hẹn gặp lại em trên Trời".

    ... Trời Cao thấp dần. Và Phanxicô đã bay về Trời hôm sau, ngày 4.4.1919.

    Niềm đau của con không thể nào tả xiết. Đó là chiếc gai nhọn vẫn còn đâm thủng trái tim, sau bao nhiêu năm trời. Đó là kỷ niệm quá khứ vẫn còn vang vọng mãi thiên thu ...

    dongcong.net

  2. Có 4 người cám ơn [Vy.Kju:t] vì bài này:


Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com