|
Thoạt khi ấy, chiếc xe thày phóng ngang qua chúng con. Nhưng một lần nữa thày không trông thấy chúng con, và cứ cắm đầu phóng thẳng lên phía cầu. Chị Lê trông thấy thày hãi quá, xanh lè cả mắt ra. Chị lôi con chạy lên cửa hiên rạp chiếu bóng, rồi hai chị em ngồi núp ở trong một bụi cây rậm. Chị em vừa chui vào bụi, trống ngực còn đập thình thình, thì lại một lần hết vía. Con chó tây to tướng tự trong nhà nhẩy xổ ra, gâu gâu sấn đến cắn hai chị em. Chúng con đang không biết làm thế nào. Con sợ quá thét lên một tiếng lớn. May thay, lúc ấy có anh bồi chạy ra, tay vẫn còn cầm một con gà vặt lông giở.
Thấy hai đứa bé nhà quê, anh ta không nỡ mắng. Anh hỏi vài câu, rồi bảo chúng con ra phía trước mà ngồi.
Chúng con đem nhau ra ngồi nấp dưới gốc cây bên vệ đường. Quãng này mới do dự tợn. Một đàng, chúng con không dám tiến về Ðáp Cầu nữa, vì thày đã ở trên ấy rồi, đàng khác về thì cũng không dám trở về. Ðàng nào cũng khổ.
Chị Lê nhớ nhà, chốc chốc lại chẩy nước mắt. Con cũng nhớ nhà lắm, nhưng con cảm thấy không tiếc xót một cái gì ở đấy. Cả nhà không ai còn ưa con nữa. Tình yêu gia đình đối với con như một cái gì khô khan và trống trải. Có lẽ vì con tự ái quá nhiều? Một khi con đã yêu, mà cái yêu kia không được tiếp nhận, cái đó làm cho con đau khổ, rồi tự nhiên con muốn lìa biệt. Nên sự nhớ đến nhà khi này không làm cho con sa nước mắt.
Chị Lê khóc, con không quan tâm đến nước mắt của chị. Nhưng chỉ thích xem tốp lính đang chơi ban dưới sân vận động. Chị Lê không như con, chị buồn và có vẻ nghĩ ngợi nhiều lắm. Hai chị em từ nẫy vẫn không nói gì với nhau cả. Nhưng đang lúc con mãi miết xem tốp lính thao diễn, chị Lê chậm chạp nói:
- Về đi Văn ơi!
- Sao lại Về? Chị Lê!
- Mình đi tu thế nào được?.
Chị gục mặt xuống khóc tiếp:
- Có lẽ mẹ ở nhà đang mong chúng ta.
- Không, chị về thì về, em không về đâu. Về bây giờ mẹ đánh chết.
- Không, mẹ hiền lắm, mẹ sẽ không đánh đâu.
- Mẹ hiền với chị thôi, chứ đời nào hiền với em được? Ðấy. Chị xem.
Ðến đây con mới bắt đầu khóc.
- Không, tại em không hiểu mẹ đấy.
- Em hiểu lắm. Em hiểu, về thì thế nào mẹ cũng sẽ nọc em ra mà đánh trước chị. Thôi, chị có về thì về. Phần em, em sẽ liệu một đường tu, nếu Chúa không muốn cho em tu ở chỗ nào, thì em thà làm một thằng bé bán nước rong chẳng thà về nhà để sống với những. cái gì thì chị đã hiểu em từ trước đến nay rồi.
- Em không về thì chị không thể về được.
- Cái đó tùy chị. Nhưng xin đừng vì em mà chị phải đau lòng. Thôi, chị về thì về đi. Con sang gốc cây bên kia. Chị Lê bưng mặt khóc, con cũng úp mặt vào thân cây để khóc. Hai chị em cũng khóc. Lòng con lúc cảm thấy cái nhớ dào dạt hơn. Con nghĩ: Trốn đi có hai chị em, bây giờ lại phải ly biệt mỗi người một ngả. Khóc chán rồi con ngồi lần hạt. Một lúc chị Lê sang gốc cây con ngồi mà dụ về, con đáp:
- Không, chị về mặc chị, còn em, em ở đây.
Rồi con lại chạy sang gốc cây bên kia. Một lúc chị Lê lại qua bên con. Con lại chạy sang bên chị Lê. Hai chị em bây giờ không khóc nữa, nhưng không thể nói truyện với nhau được. Vì chị thì bảo về, mà con thì sợ về mẹ đánh.
|
|