LOÀI NGƯỜI TÁI PHẠM (KN. X. XI)
1. Con cháu ông Noe lại sinh ra đông đúc choán cả mặt đất dòng sông Sem, ở quanh quẩn miền cận đông, một người con của ông là Heber, sinh ra các dân tộc gọi là Hebrêo. Dân Israel thuộc dòng Hebrêo nầy. Con cái ông Cam ở về phía Phi-châu, và con cái ông Gia-phét phân tán đi các cù lao xa.
2. Ban đầu họ vẫn trung tín giữ lời tổ tiên truyền lại và tin kính Chúa. Nhưng dần dần bớt lòng tin, muốn sống tự do độc lập, muốn gây danh tiếng ở đời, muốn tự mình làm chủ đời sống, họ bảo nhau: “Chúng ta hãy nung gạch xây một tháp cao tận trời, như thế chúng ta sẽ để danh lại cho hậu thế, và không sợ bị phân tán khắp mặt đất.”
3. Đức Chúa Trời không bằng lòng, ngự xuống xem thành họ xây, và vì họ bỏ Chúa độc nhất, tin vơ thờ quấy, nên Chúa làm cho họ bất đồng ý kiến như thể mỗi người nói một tiếng, không ai nghe hiểu ai. Và từ đó, thành kia không xây xong, người ta bỏ nhau đi phân tán mỗi dân một phương, nên gọi là tháp Babel.
4. Như thế là công việc Đức Chúa Trời bị loài người phá hoại một lần nữa. Mọi dân quên bỏ Chúa, tự tạo ra bụt thần mà thờ phượng.
Chúa không thể bỏ ý định lôi kéo loài người hợp thành một gia đình con cái thờ Chúa. Nhưng Chúa dùng cách khác là chọn một người, để lập ra một dân riêng thờ Chúa, và đến thời thuận tiện, sẽ từ dân đó, làm cho đạo Chúa lan ra khắp trần gian. Đó là gia đình Abraham và dân tộc Israel.
Từ nay lịch sử loài người bước vào một giai đoạn mới.
LM. TRẦN HỮU THANH (DÒNG CHÚA CỨU THẾ)