1. Hồi xưa nơi nào khí hậu tốt, đất đai phì nhiêu, người ta tụ lại đông đúc, làm ăn thịnh vượng, và văn minh tiến bộ. Ở cận đông, có cả một vùng hình bán nguyệt, chạy từ cửa hai con sông Tigre và Euphrate, lên miền tây bắc, vòng qua biển, xuống hết Ai-cập, là một vùng rất phì nhiêu, phát sinh ra nhiều dân tộc văn minh, nhiều tôn giáo lớn, nên gọi là vùng bán nguyệt phì nhiêu.
Miền ở giữa hai con sông Tigre và Euphrate, gọi là Lưỡng-hà-địa, đã sản xuất nhiều dân tộc hùng cường, trong số đó có dân Canđê, văn minh từ thế kỷ 20 trước Thiên Chúa.
Tại thành Ur, kinh đô Canđê, có ông Tharê làm nghề chăn chiên, sinh được ba con trai: Aran chết sớm để lại Lót, Abram, sau Chúa đổi tên là Abraham, và Nachô. Theo đàn chiên bò, gia đình ông ở Haran miền Tây bắc, tại đó Chúa gọi ông Abraham theo Chúa.
3. Đức Chúa Trời phán cùng Abraham: “Hãy bỏ quê quán, gia đình và cha mẹ ngươi, và hãy đi theo ta, Ta sẽ ban cho một đất làm gia nghiệp. Ta sẽ làm cho dòng họ ngươi trở nên một dân tộc lớn. Ta sẽ chúc phúc cho ngươi, và làm cho ngươi được rạng danh. Mọi dân trên mặt đất sẽ được chúc phúc ở trong ngươi “. ( K.N. XII. 1-3).
4. Lời Chúa hứa tuy hấp dẫn, nhưng mơ hồ, và bắt những điều kiện khó khăn. Thường tình không ai chịu theo ngay. Thế mà Abraham vâng lời, đem vợ là bà Sara, cháu là ông Lót, và tôi tớ, chiên bò ra đi, chính vì thế, làm cho Chúa đẹp lòng, kể ông là người công chính. Lúc ra đi ông đã 75 tuổi, và Sara 70 tuổi, mà chưa có con.
5. Đi xuống miền bắc, đến nước Canaan, Chúa lại nói: “Ta sẽ ban đất này cho người làm gia nghiệp”. Trong đất này có đông người to lớn ở, và đến chết, ông chỉ mới mua được mấy sào làm mồ chôn vợ, mà ông và con cháu ông vẫn tin vào lời Chúa hứa.
Quả ông là một người có lòng tin lạ thường, nên sau này được gọi là Cha kẻ tin Chúa.
LM. TRẦN HỮU THANH (DÒNG CHÚA CỨU THẾ)