1. Chúa đã phán với dân Israel: "Cả mặt đất thuộc về Ta, nhưng các ngươi sẽ là một dân tư tế, một nước được thánh hóa". (X H. XIX. 6)
Toàn dân được thánh hóa, nghĩa là được biệt riêng ra để thuộc về Chúa, để giữ luật Chúa và để thờ phượng Chúa. Chính vì thế, nên Chúa dùng phép cắt bì, ghi ngay nơi vật dùng để lưu truyền nòi giống của người đàn ông, là có ý chỉ mọi người con cái Israel đều thuộc về Chúa.
2. Trên chức tư tế chung của toàn dân, còn có một chức tư tế riêng biệt, thừa tác, để thực hành việc phụng sự Chúa.
Trong 12 họ, Chúa chọn riêng họ Lêvi để phụ trách việc phục vụ.
Họ không có phần đất, chỉ sống nhờ việc phụng vụ, cũng không phải đi lính hay làm các việc công ích khác.
Trong dòng họ Lêvi, Chúa chọn riêng nhà Aaron để giữ chức tế lễ. Chúa dạy Moisen xức dầu cho Aaron và các con trai ông, biệt riêng họ ra để giữ chức tế lễ trước mặt Chúa muôn đời.
3. Chúa định rõ các của lễ và cách dâng lễ, các ngày phải dâng tế.
Của lễ phân làm nhiều loại. Lễ long trọng nhất, là Hy lễ, phải thiêu con vật, dâng cho Chúa, để tôn thờ, và đền tội. Có lễ Thù ân, dâng thú vật để cám ơn Chúa, chỉ thiêu một phần, còn lại để cho các tư tế được hưởng. Có lễ chay, là dâng bột, dầu, nhũ hương, hoa quả. Thầy cả dâng hết cho Chúa, rồi đốt đi hay hủy đi một phần.
Các ngày lễ: tuy mỗi ngày đều có tế lễ, nhưng ngày Sabbatô mới là ngày lễ trọng buộc mọi người dự. Mỗi năm có lễ Vượt qua, kỷ niệm việc Chúa giải phóng dân, lễ 50, ngày kỷ niệm Chúa ban lề luật trên núi Sinai, và lễ Nhà Tạm, kỷ niệm 40 năm đi trên rừng. Về sau còn thêm nhiều lễ khác nữa.
LM. TRẦN HỮU THANH (DÒNG CHÚA CỨU THẾ)