|
1. Lúc ông Samuel đã già, hai người con trai làm quan án, phạm nhiều điều ngang trái. Dân Israel đòi lập một vua cai trị nước như các dân khác, ông Samuel không bằng lòng, vì tin tưởng một mình Chúa là vua của dân. Chúa bảo: “Cứ nghe theo lời dân xin, không phải chúng muốn bỏ ngươi, mà muốn bỏ Ta. Hãy đặt cho họ một vua, nhưng nói rõ cho họ biết các vua sẽ bắt họ mang ách nặng nề.”
2. Ông Samuel nói rõ mọi sự, dân cứ nằng nặc đòi cho được vua. Chúa phán với ông: “Ngày mai giờ này, Ta sẽ sai một người dòng Benjamin đến gặp ngươi, ngươi hãy xức dầu phong làm tướng cai trị dân Israel, để cứu dân khỏi quân Phixilitinh”. Quả thật ngày hôm sau, ông Samuel gặp Saolê, thuộc dòng Benjamin, người to lớn đẹp đẽ, ông đổ dầu trên đầu Saolê, phong cho làm vua Israel.
3. Ông Samuel đem Saolê ra trình diện với dân chúng, trao mọi quyền cai trị cho Saolê. Saolê được dân chúng hoan hô. Vua Saolê cùng với con là Gionathan làm tướng, đánh thắng Ammon và quân Phixilitinh ở Galgala. Nhưng trước khi ra trận, vua Saolê đã phạm tội lần thứ nhất: Không đợi Samuel, ông tự dâng lễ thiêu tế Đức Chúa Trời. Ví thế, nên lúc ông hỏi Chúa có nên đuổi theo quân Phixilitinh? Chúa không trả lời.
4. Ông Samuel lại truyền lệnh Chúa cho vua đi đánh vua Amêlec và bảo phải thiêu sạch cả người lẫn chiên bò lừa ngựa. Vua Saolê thắng trận, nhưng tiếc của, nên để tướng Agag sống, và cũng lựa để riêng ra những chiên bò béo tốt, nói là để dâng cho Chúa.
Chúa dạy: “Ta hối tiếc đã lập Saolê làm vua, nó bỏ Ta và không tuân giữ lời Ta”. Ông Samuel tức giận, trách mắng Saolê: “Chúa có thích các lễ vật, các lễ thiêu bằng sự vâng lời Chúa đâu? Vâng lời trọng hơn của lễ. Tội không vâng lời Chúa, cũng trọng bằng tội thờ ma quỷ bụt thần. Vì ngươi đã bỏ lời Chúa thì Chúa cũng bỏ ngươi, và cất vương quyền khỏi ngươi”.
Từ đó, Samuel không còn gặp lại Saolê nữa.
Lm. Trần Hữu Thanh (Dòng Chúa Cứu Thế) |
|