|
MẦU NHỆM NGÔI LỜI LÀM NGƯỜI
1. Dựa vào những lời Chúa phán xưa, dân Do-thái và cả nhân loại trông đợi một vị Cứu tinh, bởi nhà Đavít, thuộc dòng Giuđa xuất hiện, là vị cứu tinh oanh liệt hơn mọi vua, thông minh hơn các tiên tri, thánh thiện tài giỏi hơn mọi người.
2. Đúng kỳ Chúa định (Dan. IX. 25) một vị lạ đời xuất hiện. Tên Ngài là Giêsu, thuộc dòng Đavít, giảng dạy rất thông thái, làm bao nhiêu việc lạ lùng, chữa bệnh tật, cho kẻ chết sống lại. Dân Do-thái vui mừng, đi theo Ngài, rước Ngài vào thành Giêrusalem như một vị vương đế : “Vạn tuế con vua Đavít, vạn tuế Đấng nhân danh Chúa mà đến” (Gn. XII. 13).
3. Nhưng một hôm, Ngài hỏi các môn đệ : “Người ta tưởng Thầy là ai ? Người trả lời cách này, kẻ cách khác, Phêrô : Thầy là Đức Kitô, con Đức Chúa Trời”. Đức Chúa Giêsu khen ông : Không phải do xác thịt đã cho con biết điều đó, chính Cha trên trời đã tỏ ra cho con (Mt. XVI.13-17).
Ngài vẫn dạy rõ ràng, chỉ có một Thiên Chúa, như trong Cựu ước : Ngươi hãy thờ một Thiên Chúa, và vâng phục một mình Ngài (Mt. IV. 10). Thiên Chúa là Đấng độc nhất (Mc. XII. 29). Không có ai bằng Thiên Chúa. Chúng con chớ gọi ai bằng cha vì chúng con chỉ có một Cha trên trời (Gn. VIII. 41).
4. Ngài nhận mình là con của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã thương yêu loài người đến nỗi ban Con Một mình cho (Gn. X. 30). Ngài làm được mọi việc Cha Ngài làm (Gn. V. 19). Ai thấy Ngài là thấy Cha Ngài, vì Ngài ở trong Cha Ngài, và Cha Ngài ở trong Ngài (Gn. XVII. 21).
5. Thế là Chúa Giêsu mặc khải hai điều trọng đại : Ngài là Thiên Chúa, có hết mọi quyền phép như Thiên Chúa. Và Thiên Chúa độc nhất trong bản tính, nhưng lại có ba vị, như lời Ngài nói : Thầy về sẽ xin cùng Cha Thầy, sai Đấng yên ủi khác xuống dạy dỗ chúng con mọi sự (Gn. XIV. 16). Nhất là lúc lập phép rửa tội, Ngài nói rõ tên ba vị trong Thiên Chúa : Chúng con hãy rửa tội cho mọi người, nhân danh Cha và Con và Thánh Thần (Mt. XXVIII. 19).
Lm. Trần Hữu Thanh (Dòng Chúa Cứu Thế) |
|