1. Thánh Phaolô đã nói: “Không có máu đổ ra, thì không có sự cứu rỗi” (Heb.IX.22). Đức Chúa Giêsu đã bắt đầu đổ máu trong ngày cắt bì, và sẽ đổ cho đến giọt máu cuối cùng trên thánh giá. Hiểu được lòng thương cùng tột của Chúa, loài người muốn đáp lại, cũng phải đổ máu ra để làm chứng lòng tin và lòng mến của mình. Kẻ chịu đổ máu ra vì đạo, là những vị làm chứng tá công trình cứu chuộc.
2. Các vị đạo sĩ theo ngôi sao dẫn đường, đến thành Giêrusalem hỏi tìm vua Do-Thái mới sinh. Herôđê vời các luật sĩ đến hỏi, nên biết Chúa sinh ra ở Bêlem. Vua dặn các đạo sĩ đi tìm, và lúc tìm được về tin lại cho vua để vua cũng đi thờ lạy. Các đạo sĩ, nhờ ngôi sao dẫn đường, đã đến Bêlem thờ lạy Chúa, và dâng của lễ, nhưng được Thiên thần mách bảo cho biết ác ý của Herôđê nên theo ngả khác về quê.
Herôđê đợi mãi không thấy họ trở lại, tức giận, vì sợ Chúa chiếm ngôi vua mình sau này nên ra lệnh giết hết các trẻ nam trong thành Bêlem, từ hai tuổi sấp xuống. Cả và thành đều than van khóc lóc. Những trẻ em vô tội bị giết vì Chúa, là những vị tử đạo đầu tiên, đổ máu ra làm chứng tá công trình cứu chuộc, nên gọi là các thánh Anh hài.
Đó là lời tiên tri của ông Simêon thực hiện, tâm tình phản đối Đức Chúa Giêsu đã bắt đầu biểu lộ.
3. Nhưng vua tàn bạo kia không giết được Đức Chúa Giêsu, vì Thiên thần đã báo tin cho Giuse đem Chúa và Mẹ Ngài đi trốn.
Thánh Giuse đem Chúa đi trốn nơi nào không ai biết, nhưng thánh Mathêô nhớ lại lời tiên tri Osêa nói: Ta gọi con Ta từ Ai-Cập về (Os.XI.i), nên đã chép: Chúa trốn qua Ai-Cập.
Thế là Chúa và Đức Mẹ, đã bắt đầu cuộc thương khó, vì lòng người nham hiểm thù ghét. Nhà đã nghèo, mẹ và con còn non tháng, nên dầu trốn ẩn nơi nào cũng phải nhiều điều cực khổ.
Cho đến lúc vua Herôđê chết, Thiên thần lại bảo ông Giuse đem Đức Chúa Giêsu và Đức Mẹ về. Vì nghe con Herôđê là Herôđê Achelaus cai trị xứ Giuđêa tàn bạo, nên thánh Giuse đưa gia đình về Nagiarét là nơi trú ngụ trước.