Chúa đặt nền móng Nước Trời.



1. Nước Chúa đến như một biến cố, như một luồng gió mới, thổi tới một sự sông êm dịu vui tươi. Nhưng sự sống mới muốn vững chãi, cần có tổ chức. Chúa tổ chức Nước Trời như một xã hội loài người, hữu hình. Và Chúa không muốn làm hết mọi sự. Chúa chỉ đem lửa đến trong thế gian, rồi để cho rơm củi tự cháy và truyền lửa ra. Nên việc đầu tiên của Chúa là chọn các môn đệ.


2. Người Do-thái nghe Chúa giảng hay, thấy phép lạ Chúa làm, chạy theo Chúa đông đúc. Nhưng lúc biết được Chúa không lập lại nước Do-thái hùng cường oanh liệt như xưa, mà chỉ lo lập một nước linh thiêng, họ dần dần xa Chúa. Chỉ có một nhóm thân tín, bền vững theo Chúa.

3. Trong số môn đồ, Chúa chọn riêng 12 ông, làm môn đồ đặc biệt của Chúa, gọi là Tông đồ.

Hai người đầu tiên được Chúa gọi là hai người chài lưới: Simon và em là Anrê. Simon sau được Chúa đổi tên là Xephas, dịch ra tiếng La-tinh là Phêrô, nghĩa là đá. Chúa gọi họ: Hãy theo Ta, Ta sẽ làm cho các ngươi thành kẻ chài lưới người. Đi một quãng, Chúa gọi thêm Giacôbê và Gioan, con của Zêbêđêô, cũng làm nghề chài lưới (Mc.I.16-29). Ngày hôm sau Chúa lại gọi Philipphê, ông này lại kéo thêm ông Nathanaen. Chúa đi vào một nhà thu thuế, và gọi ông Lêvi theo mình. Nhiều môn đệ ông Gioan, lúc thầy bị bắt, cũng nghe lời Thầy đi theo Chúa Giêsu.

Thành ra số Tông đồ kể được 12 vị: Simon, gọi là Phêrô, Giacôbê và Gioan là hai con ông Zêbêđêô, Anrê, Philipphê, Giacôbê, Barthôlômêô, Matthêô, Thomas, Tađêô, Simon và Giuđa.

4. Họ sống chung với Chúa như một cộng đoàn, đi theo Chúa, nghe Chúa giảng dạy cặn kẽ về Nước Trời, được Chúa sai đi thực tập việc giảng đạo, và sau được ủy thác nhiệm vụ kế vị Chúa tiếp tục công trình cứu chuộc của Chúa.

Lm. Trần Hữu Thanh (DCCT)