Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

kết quả từ 1 tới 3 trên 3

Chủ đề: Tùy bút: Nghe những tàn phai

Threaded View

  1. #2
    KattyNguyen's Avatar

    Tuổi: 39
    Tham gia ngày: Dec 2009
    Tên Thánh: Rita Maria
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Hà Nội bình yên
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 157
    Cám ơn
    175
    Được cám ơn 923 lần trong 128 bài viết

    Default

    7. Ôm lòng đêm… [May 2nd 2009]

    Ôm lòng đêm
    Nhìn vầng trăng mới về
    Nhớ chân giang hồ
    Ôi phù du
    Từng tuổi xuân đã già
    Một ngày kia đến bờ
    Đời người như gió qua…


    Hình như sau khi viết ra được hết những điều cứ vơi đầy mãi trong mình suốt một thời gian dài, những điều mà mình đã muốn viết hết ra nhưng mãi về sau mới viết được, con người ta lòng cứ nhẹ bẫng đi… và hồn cứ phiêu diêu ở nơi nào đó phía trên cao kia…

    Dạo này tôi hay thức rất khuya, hững hờ lướt net, nói chuyện dăm ba câu với một vài người bạn, nghe Trịnh, và lắng nghe sự im lặng của đêm… Để tâm hồn mình tĩnh lại sau một ngày dài…

    Đêm… tôi càng cảm thấy rõ hơn sự hoang vu của cuộc đời cũng như sự hoang phế của tâm hồn mình…

    Đêm… tôi càng thấy rõ một điều, rằng trái đất sinh ra để nuôi dưỡng sự cô đơn của con người. Cái sự cô đơn quanh tôi ngày càng lớn dần, nó bủa vây lấy tôi, và tôi không cách nào chế ngự được nó.

    Đêm… tôi bị lẫn lộn giữa Bình Yên và Trống Rỗng. Tôi sợ sóng gió, sợ bão tố nhưng cũng sợ những khi sóng yên gió lặng. Đêm mang lại cho tôi sự bình yên hay trống rỗng? Hay cả hai? Hay không gì cả?

    Đêm… tôi nghĩ về cuộc đời… về sự sống và cái chết. Cái chết không phải là cái đối lập với sự sống mà là một phần của sự sống. Sự sống nuôi dưỡng cái chết. Nhưng cái chết cũng nuôi dưỡng sự sống. Cái chết? Tại sao không phải là sự chết?

    Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây
    Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này
    Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người
    Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi




    8. Vô thường nắng… vô thường mưa… [May 17th 2009]

    Chìm dưới cơn mưa và chìm dưới đêm khuya
    Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta
    Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi
    Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô

    Dù nắng hay mưa cũng đều mang đến cho tôi những niềm bang khuâng khó tả. Và thường đó là những nỗi buồn thật vu vơ. Hình như, cả mưa và nắng đều mang trong mình một nỗi buồn. Nhưng mưa buồn hơn nắng, hay nắng buồn hơn mưa?

    Mưa Hà Nội luôn là những cơn mưa dai dẳng. Có những trận mưa kéo dài hết ngày này sang ngày khác. Có nhiều khi mưa tạnh, hửng nẳng rồi một chút lại mưa tiếp. Cùng một trận mưa, nhưng có lúc nhẹ nhàng, lắc rắc, có lúc lại ào ào như thác đổ. Tựa như một người đang khóc, có lúc khóc rấm rứt, nhưng lại có khi khóc òa lên… Có những chiều mưa, tôi phóng xe về nhà, Mưa không to, nhưng cũng đủ làm ướt cặp kính tôi vừa lấy tay lau vội, kính nhòe nước, lớp màn mưa mỏng làm tôi không thấy rõ đường, chỉ nhìn thấy những ánh đèn mờ mờ phía trước. Mưa… tựa như nỗi buồn làm con người ta trở nên mù quáng… và nước mắt rơi chẳng kịp lau…

    Nhưng còn nắng… Nắng như một người lặng lẽ và cô độc. Nắng nóng bỏng và gay gắt. Khi mặt trời lặn thì nắng cũng tắt. Đời sống của nắng thật ngắn ngủi. Nắng lịm dần, lịm dần rồi nhường chỗ cho bóng đêm. Nắng như một sinh linh yếu ớt phải sống dựa vào mặt trời. Đời sống của nắng thật ngắn ngủi… Nắng luôn mang cho tôi cảm giác bình yên giả tạo, không buồn, mà cũng chẳng thể vui. Thà rằng trong lòng cứ nặng trĩu những nỗi buồn, còn hơn là để tâm hồn mình trở nên hoang phế…

    Đêm chờ ánh sáng, mưa đòi cơn nắng
    Mặt trời lấp lánh trên cao vừa xa vừa gần…


    Mưa và nắng có buồn thật không? Phải vì nắng mưa vô thường nên người đời mới gán cho những nỗi buồn như thế?

    Hà Nội dạo này mưa thật nhiều. Sáng mưa… chiều mưa… tối mưa… và đêm cũng mưa… Trên bầu trời xanh, giữa những đám mây trắng xốp như bông, lại có những đám mây xám xịt, như một người đang yêu đời bỗng nhiên có những nỗi niềm u uẩn… Một đêm mưa Hà Nội, mắt ráo hoảnh, mênh mang buồn… và lơ đãng với những cảm xúc không tên… và những nỗi nhớ hư ảo…

    Đôi khi có mưa giữa khuya
    Hồn tôi bỗng vu vơ…



    9. Sinh nhật [May 28th 2009]
    Hà Nội, mùa hạ thứ 23 trong cuộc đời…

    Nơi tôi sinh – Hà Nội
    Ngày tôi sinh – một ngày bỏng cháy
    Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
    Đêm nằm lặng nghe trong gió
    Tiếng sông Hồng thở than…


    Tôi sinh ra ở Hà Nội, vào một buổi sáng mùa hè nóng bỏng. Và tôi cũng lớn lên ở mảnh đất ngàn năm văn vật này. Hà Nội với 4 mùa lá rụng. Hà Nội bình yên… bình yên đến kỳ lạ… Nhưng hình như chính sự bình yên ấy lại gieo vào tôi hạt mầm của sự đa cảm và đa sầu… Tôi hay buồn nhưng chẳng biết tại sao mình buồn… và cũng chẳng biết mình buồn về điều gì. Tôi chỉ biết duy nhất một điều, lúc nào tôi cũng cảm thấy vu vơ buồn…

    Từ khi tôi cảm thấy mình đã lớn, tôi không còn cảm thấy háo hức, không còn mong chờ ngày sinh nhật của chính mình như ngày nào nữa… Không còn cả hứng thú với việc tổ chức sinh nhật. Vì khi ấy, tôi bỗng cảm nhận rõ hơn dòng chảy của thời gian, rằng tôi chẳng còn được lưu lại quán trọ trần gian này bao lâu nữa… Vì tôi cảm giác, mỗi lần sinh nhật đến, là tôi lại bước đến gần hơn về chốn xa xăm cuối trời, phía miền cát bụi, phía tây mặt trời…

    Nhìn lại, tôi vẫn thấy mình chưa làm được gì cho đời, cho những người tôi yêu thương; hay chỉ đơn giản là chính tôi. Tôi vẫn chỉ còn có 2 bàn tay trắng. Tôi đã để tuột mất nhiều điều… Cứ mỗi lần sinh nhật, tôi lại nhìn lại quá khứ, nhìn lại mình, và lần nào tôi cũng kết luận rằng tôi đã thay đổi nhiều, nhiều đến mức tôi không còn nhận ra tôi, đến mức tôi chưa kịp làm quen với con người mới này thì con người mới khác đã đến thế chỗ. Đến chính tôi cũng không thể hiểu được tôi – nên tôi chẳng dám hi vọng sẽ tìm được ai đó hiểu được mình…

    23 năm… tôi không còn nhỏ. Nhưng cũng chưa thực sự trưởng thành. Tôi lớn lên bằng lời những lời ru của bác Trịnh nhiều hơn là của mẹ tôi. Những năm tháng đầu đời ngắn ngủi, từ khi sinh ra cho đến khi bắt đầu đi mẫu giáo, tôi lớn lên bằng lời ru của mẹ tôi. Và nhiều năm về sau, khi tôi lớn, khi tôi hiểu được nhạc Trịnh, thì lời ru của bác Trịnh đã theo tôi suốt từ hồi đó, và chắc chắn là còn rất lâu về sau, cho đến khi tôi trở về với cát bụi… Vì đối với tôi, tìm đến nhạc Trịnh là tìm đến với sự bình yên… là tìm lại mình, là tìm thấy con đường để bước tiếp…



    10. Bay lên và rơi xuống
    Tôi vốn là một người lúc nào cũng để đầu óc mình lơ lửng trên mây. Hầu như lúc nào tôi cũng lơ lửng trên đó, không biết làm thế nào để xuống đất, và thực sự tôi cũng chẳng muốn xuống… Dưới kia đâu có gì vui đâu?

    Hà Nội, có một ngày cuối tháng 5… Nhưng thời tiết lại dịu dàng như cuối mùa thu, sau một cơn mưa… mưa to… mưa rả rich rồi tạnh. Tôi, một kẻ luôn lơ lửng lưng chừng trời, luôn ở trong trạng thái phiêu diêu, lại càng bay cao hơn. Chiều tan học, tôi lên Bờ Hồ hóng gió, định vào một quán nhỏ quen thuộc bên hồ để ngồi làm thơ… Nhưng khi tôi lên gần đến nơi… đường đông… khói bụi, và nhìn lên quán, chỗ ngồi quen thuộc của tôi ngoài ban công đã không còn trống. Mà ngồi trong quán thì mất hết ý nghĩa trong một ngày lộng gió như thế, nên tôi quay về. Đường vẫn đông và tắc. Khói và bụi kéo tôi về với thực tại. Phải chăng mọi người cũng đi hóng gió như tôi? Không phải. Họ trông hối hả và tất bật lắm. Tôi chợt nhớ ra rằng, người ta phải lo mưu sinh và kiếm sống, phải lo trăm công nghìn việc, chẳng mấy ai dở hơi lại đi loanh quanh hóng gió như tôi… Hà Nội lung linh vụt biến mất. Chỉ còn lại một thành phố ồn ã, khói và bụi. Và tôi rơi… từ trên tầng mây thứ 9, tôi rơi oạch xuống đất… đau điếng…



    11. Nghe những tàn phai
    Hà Nội, một chiều gió… Trời nổi gió sau một ngày nắng nóng và oi ả… Gió mát lạnh… Phố xá đã vắng bớt… Lẽ thường, tâm hồn tôi phải phiêu diêu theo gió, nhưng không.

    Có điều gì đó thật lạ…

    Nỗi buồn hư không nào đó bỗng xâm chiếm và bủa vây lấy tôi.

    Hà Nội, một đêm mưa… Mưa không to. Nhưng lành lạnh. Gió và hơi lạnh phả vào phòng làm tôi thức giấc. 2 giờ sáng… Chợt muốn viết... Tôi bật dậy

    Bỗng thấy thèm nghe Trịnh kinh khủng. Gần như là một cơn khát… Nhạc Trịnh lại như là những giọt nước mưa ngọt ngào, còn tâm hồn tôi là một cánh đồng cằn khô hạn hán… Tôi vừa nghe Trịnh, vừa nghe mưa... vừa viết...

    Về ngồi trong những ngày
    Nhìn từng hôm nắng ngời
    Nhìn từng khi mưa bay
    Có những ai xa đời quay về lại
    Về lại nơi cuối trời
    Làm mây… trôi…


    Tâm hồn tôi bỗng trở về hoang phế… Trái tim tôi lại héo khô… Tôi lại rơi… Lần này không phải rơi từ trên tầng mây thứ nào xuống đất, mà rơi vào cõi hư vô, rồi chìm lút vào trong đó…

    Thôi về đi
    Đường trần đâu có gì
    Tóc xanh mấy mùa
    Có nhiều khi
    Từ vườn khuya bước về
    Bàn chân ai rất nhẹ
    Tựa hồn những năm xưa


    Về là về đâu? Về đâu? Về đâu?
    Tôi như con chim buồn
    Bay về lúc chiều hôm
    Thôi quên đi thiên đường
    Một đời tôi mãi tìm.

    Có lẽ là về lại cõi hư vô. Cõi đời là một cõi đi và về. Ta đi loanh quanh, ta tìm cho mình một chốn bình yên, một nơi nương náu.

    Ta chạy lòng vòng
    Ta chạy mòn chân
    Nào có hay đời cạn
    Nào có hay cạn đời

    Ta mù đời
    Ta chạy mòn hơi
    Quì té trên đường đời
    Sợi tóc vương chân người…


    [tự nhiên đang nghe Trịnh lại nhớ đến mấy câu hát của Phạm Duy]

    Nhưng nơi đó là nơi đâu? Có lẽ là cõi hư vô… Trốn vào hư vô, mọi nỗi buồn, mọi nỗi đau đều hóa thành hư không… Có lẽ cũng là cõi Trịnh… Đối với tôi, nhạc Trịnh luôn mang đến cho tôi sự bình yên… Tôi không thể vững bước nếu không có Trịnh.

    Bỗng nhiên thèm nói chuyện với một người, thèm nghe giọng nói ấy, giọng hát ấy… Chẳng biết có còn được nữa không… Cảm giác như người ấy đã xa… xa lắm rồi… như thuộc về một thế giới khác hẳn… xa mờ và hư ảo như một giấc mơ… Có lẽ… lại một dòng sông nhỏ nữa bỏ đi…

    Xin cho về trọ gần nhau
    Mai kia dù có ra sao cũng đành
    Í a… í à… ì à… a…

    Trăm năm ở đậu nghìn năm
    Đêm tối ở trọ xung quanh nỗi buồn
    Ngàn năm… í a… buồn như… í a
    Í a… í à… ì à… a…

    Ô hay là một vòng xinh
    Tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời
    Í a… í à… ì à… a…


    12. Hoa và thời gian [June 5th, 2009]

    Tôi vốn rất thích hoa. Nhưng thường không mấy khi mua về, mà chỉ ngẩn ngơ nhìn những bông hoa tươi thắm mà người ta bán bên đường. Bởi lẽ ở trong gánh hoa của người bán, bông hoa nào cũng hãy còn tươi và quyến rũ. Còn nếu mua về, tôi sẽ lại thấy buồn và tiếc nuối khi những bông hoa ấy úa tàn đi. Nhìn cái chỗ trống nhỏ trên bàn, cái chỗ trống mà mấy hôm trước còn đặt lọ hoa, tôi lại cảm thấy trong mình có một khoảng trống đến mênh mang…

    Năm nay mùa hoa loa kèn kéo dài thêm một tháng. Tôi đã chớp được cái thời điểm cuối mùa ấy để mua cho mình một bó hoa nhỏ. Như một nỗ lực để cố níu giữ thời gian. Cho dù biết là vô ích.

    Những bông hoa trong lọ đa phần đã tàn hẳn. Chỉ còn vài bông vẫn cố gồng mình lên chống chọi với thời gian… Tôi cũng chưa dám bỏ lọ hoa ấy đi. Vì thay vì được cắm vào lọ, và được đặt lên bàn tôi, chúng lại sắp trở thành rác… Hoa và rác… Mới nghe qua, tưởng như đối lập. Nhưng một khi hoa tàn. Tôi chống chếnh, chơi vơi. Và nuối tiếc… Bởi lẽ tôi chẳng muốn chia tay với những bông hoa đã ở bên tôi suốt mình suốt mấy ngày qua.

    Thời gian cứ trôi… trôi thật nhanh. Nhanh như một cơn lũ quét. Thời gian đã lấy mất của tôi nhiều thứ. Tôi chạy theo đến hụt hơi mà không theo kịp. Chẳng thể giữ được gì cho mình, cũng chẳng thể chạy trốn, tôi đành thả mình trôi… trôi theo dòng chảy ấy…

    Có lẽ… phải mất một thời gian dài tôi mới lại mua hoa…




    Katty

    Chữ ký của KattyNguyen
    Con vẫn trông cây Chúa, lòng con tưởng nơi Ngài
    Con hy vọng vào Ngài, đời con nương bóng Chúa thôi...

  2. Có 2 người cám ơn KattyNguyen vì bài này:


Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com