Hôm chủ nhật t đi lễ mà trong lòng k hiểu sao nước mắt cứ rơi,t cứ ngước nhìn mãi về Chúa mà nước mắt cứ lăn dài,t cảm thấy t thật sự yếu đuối quá,lúc đầu t nghĩ căn bệnh của t k ghê ghớm gì cho lắm,nhưng khi bắt đầu tham gia nhóm t phải chứng kiến những ACE lúc suy kiệt cho đến khi hấp hối và cho đến khi ra đi.Đêm đó t k ngừng cầu nguyện với Chúa cho những con người nhỏ bé của chúng con,chúng con rất yếu đuối, cầu xin Chúa ban cho chúng con thêm sức mạnh để ACE có thể vượt qua những đau đớn từ thể xác và tâm hồn.Càng cầu nguyện t càng lại khóc,vì trước đó là thứ 7 t vừa dự đám ma cua 1 trong những ACE của chúng t.nhìn anh nằm đó.t đứng nhìn thấy được khuôn mặc của a và nước mắt t lại rơi.t biết rồi tất cả chúng t cũng như anh,cũng nằm đó rồi cũng phải ra đi mà thôi,nhưng sao t thật sự càm thấy rất sợ hãi.
Đến đêm t nhắn tin cho 1 người bạn,người ấy đã khuyên t rất nhiều,người ấy bảo t phải cố lên và uống thuốc đúng giờ và hãy sống theo lời Chúa.t nghĩ cũng đúng số phận của con người chúng tôi là do Chúa đã sắp đặt và an bài hết rồi,hãy nhìn sự thật mà sống,nhưng thật sự trong lòng t còn có thứ gì k chịu nỗi,mỗi khi nghĩ đến những ACE đã ra đi t thật k ngừng rơi nước mắt
(em buồn quá nên ghi 1 chút tâm sự có gì k đúng xin bỏ qua cho em nha)