|
Chỉ có cái sợ ấy mà thôi. Chị Lê đã bắt đầu bẳn. Tiếng nhẹ qua đi, bây giờ đến những lời nặng. Sau một cuộc đôi co, chị Lê dỗi, nhất định là về. Chị xách tay nải quay về. Về thật, để mặc đứa em của chị đi đâu thì đi. Nhưng chỉ mười lăm phút sau, chị lại quay lại và dỗ con về. Con thương chị quá, nên bàn thế này:
- Thôi, em xin nghe lời chị về, nhưng đừng về nhà. Chúng ta về nhà bá Khánh.
Chị Lê tán thành ngay. Chị em lại dắt nhau quay trở lại Bắc Ninh.
Ðang đi, đã gần đến Bắc Ninh. Bỗng chúng con nghe có người ngã xe đạp ở phía sau, chúng con quay lại thì ra:
Lậy Chúa! Thày! Tội nghiệp làm sao, thày chúng con bị ngã xe! Nhưng cũng chẳng còn hồn vía nào ngừng lại để chia sẻ cái rủi với thày. Vừa thấy bóng thày là chúng con lôi nhau chạy thật lực để trốn.
Cái ngã của thày chắc là không can gì, nên thày chỗi dậy và đuổi theo chúng con ngay. Chiếc xe còn để nằm bên vệ đường. Chị Lê bị thày bắt được đầu tiên, vì chị mang tay nải. Còn con thì không mang gì cả, và nếu cứ để sức con chạy thì thày khó mà đuổi kịp con.
Nhưng khi con thấy chị Lê đã bị thày bắt được, và bạt tai cho mấy cái, con cảm thương chị quá, nên con quay lại và tự nộp mình cho thày.
Thày mệt lữ, thở tái cả mặt đi. Con vừa đến, thày giơ tay bạt cho con một cái, nhưng lại bớp hụt. Rồi thày không đánh đấm gì chúng con nữa.
Chị Lê khóc. Con đến ôm lấy chị và dỗ chị nín đi
Chị Lê bẽn lẽn bảo con buông chị ra, vì có nhiều người đứng xem. Quay lấy chiếc xe đạp còn nằm ở đằng kia. Rồi thày tịch thu hết tất cả tiền nong, áo xống của chúng con, không trừ lại một trinh, bảo chúng con liệu hồn mà về. Xong, thày lên xe phóng về trước chúng con. Chốc chốc thày ngừng lại để coi chừng. Con bắt đầu khóc khi thày vừa đi. Bây giờ lại đến phiên chị Lê dỗ con.
Chúng con phải đi bộ hơn hai chục cây số. Về được đến nhà thì đã gần chín giờ đêm. Thày đã về trước, và sửa soạn nã cho chúng con một trận thật lực.
Về nhà, chúng con nhận thấy tiếng mẹ đã khàn, và dọng mẹ nói không còn tự nhiên nữa. Chắc mẹ đã khóc nhiều? Tuy thế, mẹ cũng giảng cho chúng con một bài ngắn. Mẹ vừa giảng xong, thì đến lượt thày hạch tội. Roi mây quất đen đét lên phản để thị oai. Con cảm thấy ghê cả người, và nói nhỏ với chị Lê chạy trốn. Chị Lê không chịu, lại gàn con:
- Thôi Văn, ta chịu cho nó xong đi, đau đớn gì mà lo?
Mẹ lên tiếng bênh chị Lê, còn con thì mẹ bảo: Ðánh cho rác xác nó ra. Con gục vào vai chị Lê khóc, và than thở với chị:
- Ðấy, chị xem, em nói có bao giờ sai đâu, mẹ có thương em chút nào?
Thày cầm roi tiến đến chỗ chúng con và quát lớn:
- Trói cổ chúng nó vào cho tao! Nọc nó ra! Chết phen này tao không thương!
Con vùng chạy ra cổng. May thay, cổng vẫn còn mở toang. Chị Lê chạy theo. Ðến lượt thày đuổi theo. Nhưng ra khỏi cổng, chúng con chạy tán mỗi đứa một ngã, làm cho thày không biết đuổi ngã nào, vả lại, trời tối như bưng.
Chúng con thoát được trận đòn đêm hôm ấy. Sáng hôm sau chị Lê đã về nhà làm việc như thường. Còn con không dám về, vì hôm qua con đã nghe mẹ nói một câu như dứt hết mọi tình âu yếm với đứa con trao của mẹ.
Mãi cho đến trưa, con vẫn còn quanh quẩn ở nhà thờ.
Em A.M. Tế bắt đầu gièm chê con, và gọi con là thằng vô phúc. Em không nhìn nhận con là người anh nữa. Em đã bắt đầu gọi con là "thằng" và xưng "tao" gặp em lúc nào con cũng phải rớt nước mắt!
Trưa đến, mặc dầu từ sáng đã có nhiều tin bảo con cứ về nhà, đừng sợ gì. Nhưng con vẫn nghi ngai, chỉ sợ về thày đánh cho róc xác như án mẹ đã tuyên, thì chết! Mãi cho đến lúc chị Lê gọi con ra nhà thờ, thay mặt thày mẹ làm lời giao kết sẽ không đụng chạm gì đến con ngày hôm nay, con mới chịu theo chị về.
Một tuần lễ qua, con không nghe thầy mẹ đã động gì đến truyện phạt chị em chúng con cả. Nhưng không ngày nào là ngày con không phải lau nước mắt. Và như con tưởng, bấy nhiêu ngày chịu xỉ báng, cũng có thể bồi đắp cho cái tội trốn của con rồi. Nhưng nào có phải thế!. Thày mẹ không thể nào miễn thứ cho con một trận đòn.
Bất chợt một buổi tối, đang lúc chúng con ngồi nói truyện vui ở trong buồng. Thày ở đâu về, đóng cổng cẩn thận, và đề phòng đủ mọi truyện cho chúng con không thể nào trốn thoát được. Thày lại quát tháo, và đem roi mây thị oai như lần trước. Thày uống thêm rượu, rồi truyền nọc chúng con ra phản để thày trị tội.
Con bắt đầu run, và trống ngực đập thình thình như vỡ trái tim. Con định chạy lại xin mẹ bênh đỡ. Nhưng thảm thay! Một lần nữa, mẹ lại lên tiếng bênh vực chị Lê, còn con mẹ chỉ có một điều, là đánh cho róc xác nó ra, có chết đem chôn sớm.
Chị Lê bình tĩnh như không cảm thấy cái đau đớn là gì. Ðã rõ, vì chị vừa được mẹ lấy thêm áo xống để độn vào người cho đỡ đau.
Phần con bắt đầu khóc ngay tùy lúc mẹ lên tiếng. Con cảm thấy mình trơ trọi, và vô phương cầu cứu.
Anh Liệt, em Tế, thỉnh thoảng lại dạo lại những lời mẹ đã nói với con:
- Ðánh cho róc xác cái thằng Văn đi. Quân ấy có chết không ai thương.
Thày đã là lý hình. Vậy thì còn ai còn một chút cảm tình với con trong lúc này?
Sự cô đơn nhắc nhủ con nhìn trời. Con chỉ còn đưa đôi mắt tràn lệ nhìn về phía ảnh Ðức Mẹ, con van xin Mẹ, và trông cậy Mẹ sẽ cứu giúp con, ít là cho con có đủ can trường để chịu cho qua tấn đòn đêm hôm nay.
Sung sướng thay! Khi con đã đưa mắt trông nhìn Mẹ cực lành trên trời, thì những biến cố kia sẽ hóa thành êm dịu.
Thày vụt con lia lịa, nhưng roi nào cũng vào thành phản bên kia, vì con nằm trên phản duới, nên bao nhiêu đầu roi giáng xuống điều được thành phản trên cản roi lại. Con không đau đớn gì cả.
Tuy nhiên, con đã khóc suốt đêm, vì tận lòng con khơi lên một mạch sầu không tài nào nén nổi:
Ðối với mẹ từ đấy, con lại cảm thấy xa xôi hơn. Và dường như mẹ cũng hiểu biết rằng: Con không bao giờ dám có một cử động thân yêu nào dù rất nhỏ mọn ra với mẹ nữa. Hơn nữa, con hay tìm đường trốn tránh hết cả mọi người trong gia đình. Kể cả em Lục. |
|